Chương 541: Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Duy Nhất Anh Ta Muốn
CHƯƠNG 541: CÔ ẤY LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ DUY NHẤT ANH TA MUỐN
“Bạch Nguyệt, đi với tôi một lát.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
Cô đi theo Thẩm Diên Dũng ra khỏi cửa, vào phòng họp bên cạnh.
Binh sĩ của Thẩm Diên Dũng đóng cửa lại.
“Vì đối phó với Thịnh Đông Quang, mà đẩy quốc gia lên đầu sóng ngọn gió, thật sự là chuyện mà cô muốn nhìn thấy sao? Cô xác định, đây cũng là chuyện Cố Lăng Kiệt muốn cô làm?” Thẩm Diên Dũng hỏi ngược lại.
“Đầu tiên, đẩy quốc gia lên đầu sóng ngọn gió, không phải tôi, thứ hai, nếu tôi thật sự muốn đẩy quốc gia lên đầu sóng ngọn gió, tôi cũng sẽ không tới đây, thứ ba, đừng nói chuyện quốc gia với tôi, tôi cảm thấy anh không xứng.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Thu tay lại đi, như vậy cũng đã đủ rồi, không phải sao?” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói, mang theo ý tứ cảnh cáo: “Đừng ép tôi phải ra tay với cô.”
“Ra tay với tôi? Vì sao? Chỉ bởi vì anh cho rằng tôi đối phó với Thịnh Đông Quang, nên muốn ra tay với tôi?” Bạch Nguyệt bình tĩnh hỏi.
“Cô có thể vì đối phó với Thịnh Đông Quang mà phóng hỏa đốt đi nhà máy Ellen, thậm chí không tiếc liên lụy đến người vô tội, khiến Ellen gửi đơn đến Trọng tài Quốc tế, việc này, đã ảnh hưởng tới lợi ích của quốc gia. Nếu ầm ĩ lên, tất cả nhà đầu tư nước ngoài sẽ rút vốn đầu tư khỏi nước A, như vậy tổn thất của quốc gia sẽ rất nghiêm trọng, cũng sẽ ảnh hưởng tới địa vị của nước A trên quốc tế.
“Tôi đối phó với cô, không phải bởi vì cô đối phó với Thịnh Đông Quang, mà là vì cô bị thù hận che mờ mắt, làm tổn hại tới lợi ích của quốc gia, tôi không muốn cô lại làm ra chuyện quá đáng hơn nữa.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
“Nếu tôi thật sự muốn làm tổn hại đến lợi ích của quốc gia, tôi đã không tới đây, anh biết mà, anh cũng hiểu, còn nữa, anh càng rõ, làm sao mới có thể không ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia, có bị tổn hại hay không là quyết định ở anh, chứ không phải ở tôi, anh bây giờ muốn vu cáo cho người khác thì không sợ không tìm được tội danh.
Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Cho nên, cô cũng không có dự định buông tay đúng không?” Thẩm Diên Dũng nhìn ra quyết tâm của cô.
Bạch Nguyệt khẽ cười một tiếng, lạnh như băng nhìn Thẩm Diên Dũng: “Lưu San đã trở về, nếu như anh không muốn làm tổn thương cô ấy, thì đừng đi tìm cô ấy, người của tôi đã bảo vệ cô ấy an toàn rồi.”
“Cái gì?” Thẩm Diên Dũng không nghĩ tới Bạch Nguyệt sẽ đột nhiên nói sang chuyện khác, dừng một chút, cảm xúc hiện lên trong mắt, là tối tăm, là lo lắng, là hy vọng, còn là kinh ngạc vui mừng.
Anh ta kích động nắm lấy bả vai của Bạch Nguyệt: “Lưu San đã trở về, bây giờ cô ấy ở đâu?”
“Ba mẹ cô ấy đã chết, Tiểu Bai cũng đã chết rồi.” Bạch Nguyệt lạnh giọng nói.
Thẩm Diên Dũng lại ngây ngẩn lần nữa, hít thở cũng trở nên gấp gáp, nhíu mày, không thể tin được: “Cô đang nói cái gì, người chết không phải là mẹ cô ấy sao? Vì sao ba cô ấy lại chết, vì sao Tiểu Bai lại chết?”
“Thẩm Diên Dũng, có lẽ anh cũng hiểu tình hình bây giờ, anh của trước đây, không có năng lực bảo vệ Lưu San, anh của bây giờ, anh rất rõ ràng, vị trí của anh đầy rẫy nguy cơ, không thể có một chút xao động, vì sự an toàn của Lưu San, xin anh buông tha cho cô ấy. Cái tôi muốn nói chính là những việc này, thời gian không còn sớm, tôi phải về rồi.” Bạch Nguyệt nói xong thì xoay người, kéo cửa ra, đi ra ngoài.
Thẩm Diên Dũng ngây ngẩn mất một lúc mới lấy lại tinh thần.
Anh biết không nên đi tìm Lưu San, biết tình hình của anh tràn ngập nguy cơ, biết bản thân không được phép mắc phải dù là một chút sai lầm, nhưng hết lần này đến lần khác, anh không thể điều khiển được trái tim mình.
Anh nhớ cô, muốn gặp cô, muốn biết cô đã xảy ra chuyện gì, vì sao Tiểu Bai và cha mẹ của cô đều đã qua đời, anh muốn cố gắng đền bù cho cô, xoa dịu vết thương trong lòng cô.
Thẩm Diên Dũng gọi một cuộc điện thoại ra ngoài: “Điều tra cho tôi bây giờ Lưu San đang ở đâu, trong mười lăm phút, tôi phải nhận được câu trả lời.”
Mười lăm phút sau, Thẩm Diên Dũng nhận được câu trả lời, Lưu San ở phòng 1102 của khách sạn Quốc tế thành phố A.
Anh không mang theo vệ sĩ, đeo kính râm, mang khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, bắt xe đến thẳng khách sạn Quốc tế thành phố A.
Đứng trước cửa phòng 1102.
Tay của anh vẫn luôn run rẩy, suy nghĩ đến rất nhiều khả năng khi Lưu San nhìn thấy mình.
Cô sẽ hận anh, mắng anh, thậm chí là muốn giết anh.
Cho dù cô muốn giết anh, anh cũng đồng ý.
Lần này, anh sẽ không buông tay cô nữa.
Thẩm Diên Dũng ấn chuông cửa.
Cửa mở ra, Lưu San đứng ở bên trong cánh cửa, rũ mắt nhìn người đàn ông hóa trang kỹ càng trước mặt mình.
Thẩm Diên Dũng thấy cô gầy hơn trước đây rất nhiều, cằm cũng nhọn hơn.
Đau lòng, xúc động ôm chặt lấy cô, giọng nói nghẹn ngào, hơi thở có chút dồn dập: “San, em đừng đi nữa.”
Lưu San nhìn ngoài cửa.
Ánh mắt đầu tiên, cô lập tức nhận ra người đến là anh, dù sao phong thái đặc biệt trên người Thẩm Diên Dũng không phải ai cũng có.
“Nếu tôi muốn rời đi, thì đã không trở về.” Lưu San bình tĩnh nói.
Thẩm Diên Dũng nhìn về phía Lưu San.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, mày nhếch lên, nhưng mắt lại có chút hồng hồng: “Mẹ của tôi đã chết, ba đã chết, Tiểu Bai cũng đã chết.”
“Anh thề, sẽ chăm sóc em cả đời.” Thẩm Diên Dũng hứa hẹn nói.
“Anh có biết người giết chết mẹ tôi là ai hay không?” Lưu San trực tiếp hỏi.
“Anh điều tra, là một tổ chức nước ngoài, có lẽ là có người thuê, chỉ tiếc, tổ chức kia không chịu tiết lộ một chữ.” Thẩm Diên Dũng nói rõ.
Lưu San tươi cười, dò xét hỏi: “Thẩm Diên Dũng, anh sẽ giết tôi sao?”
“Sao anh có thể giết em được, em là mẹ của con anh, là anh……” Thẩm Diên Dũng dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Yên tâm, cho dù anh có giết chết chính mình, cũng sẽ không giết em.”
Lưu San nhún vai, nhìn hai tròng mắt vừa quyến rũ vừa mị hoặc của anh: “Tôi tạm thời nghe vậy.”
Tạm thời nghe?
Những lời này làm trong lòng anh cảm thấy không thoải mái.
Lưu San cũng không quan tâm anh có thoải mái hay không, xoay người, đi tới quầy rượu, rót cho mình một ly rượu vang đỏ, dựa vào trên quầy bar, liếc nhìn anh: “Chưa gặp không bao lâu, anh trái lại gầy đi rất nhiều.”
“Em cũng vậy.” Thẩm Diên Dũng đi đến, đóng cửa lại.
Lưu San rất bình tĩnh nhấp một ngụm rượu, cười lên: “Tôi vừa hay đang giảm cân. Anh tìm tôi có việc à?”
“Anh nhớ em.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
Lưu San cười, lười nhác đong đưa ly rượu: “Có thể khiến Tổng thống của nước A nhớ tới, là vinh hạnh của tôi, nhưng mà, sau này không nên như vậy nữa, chồng của tôi sẽ ghen, cũng sẽ lo lắng cho tôi.”
“Cái gì?” Thẩm Diên Dũng khiếp sợ, nhíu chặt mày, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén: “Chồng gì? Em kết hôn rồi?”
Lưu San nhướn mày: “Tôi không thể kết hôn sao?”
Lúc này, Thẩm Diên Dũng mới phát hiện trên tay cô ấy đang đeo một chiếc nhẫn kim cương ba ca-ra, sắc mặt kém đi, giống như một động băng: “Ai?”
“Không liên quan tới anh.” Lưu San hờ hững nói.
Anh đã từng nghĩ tới, sau khi cô biến mất khỏi thế giới của anh, sẽ yêu đương một lần nữa, sẽ yêu người khác, sẽ kết hôn với người khác, sẽ sinh con cho người khác.
Mỗi một chuyện anh đều không thể chấp nhận được, cho nên, anh nhất định phải biết được cô ấy ở đâu.
Anh có thể không làm phiền cô, nhưng sẽ giống trước đây cắt đứt hoa đào của cô, có một đóa bóp nát một đóa, làm cho thế giới của cô chỉ có một mình anh.
Anh không thể chấp nhận được sự thật cô kết hôn, trong lòng như có một con dao đang cắt rời máu thịt của anh, rất đau, thậm chí còn đau lòng hơn so với lúc ba mẹ anh chết.
Cô là người phụ nữ duy nhất anh từng yêu và muốn có được.
“Anh không cho phép.” Thẩm Diên Dũng bá đạo nói.