Chương 620: Anh Cũng Thật Là Xấu
CHƯƠNG 620: ANH CŨNG THẬT LÀ XẤU
"Bình thường thôi, hiện tại có rất nhiều người thích treo ảnh chụp lên tường như một loại đồ trang trí, nhưng kĩ thuật chụp hình mới xuất hiện một trăm năm trước, gián tiếp nói rõ, ngôi làng trên núi này thật ra rất giàu, bên trong đang giấu bảo tàng gì đó?" Lưu San đoán.
"Đúng vậy, chắc là rất giàu, bởi vì đúng là có những bức ảnh rất rất cũ rồi, nhưng nhiều người quá, giống như là tập trung tất cả ảnh chụp của tất cả những người trong thôn vào căn phòng này vậy." Thẩm Diên Dũng cũng nói theo những gì Lưu San nói.
"Vậy bà già đó là trưởng thôn ư."
"Không phải, cô gái trẻ kia mới là trưởng thôn, bà già đó là người hầu trong nhà bọn họ, hơn nữa, bà già này rất nghe lời trưởng thôn, làm theo những gì thôn trưởng dặn dò mà chuẩn bị cơm tối cho bạn bè của tôi.”
"Người của những thôn làng cũ xưa đúng là rất thật thà chất phác và lương thiện." Lưu San cong đôi mắt lại, cảm thán.
Thẩm Diên Dũng nhếch mép liếc cô nói: "Bạn của tôi vừa hay cũng muốn đi WC cho nên đi ra ngoài, nhưng lại không biết cửa ở đâu nên đi đại, lúc đi đến cửa sau thì nghe thấy có người đang gõ cửa, cậu ấy thấy rất khó hiểu nên đi qua nhìn thử thì thấy là một cô gái hai mươi tuổi đang liều mạng gõ cửa. Quần áo mà cô gái mặc đều là đồ hiện đại, quần áo rất đẹp, là một chiếc váy màu vàng nhạt còn thắt đai nữa, đặc biệt trên cổ còn quấn một chiếc đai màu vàng y chang nữa, giống như một tiểu tiên nữ vậy.”
"Tại sao cô gái lại bị nhốt trong phòng chứ?" Lưu San tò mò hỏi.
"Bạn của tôi cũng tò mò như em vậy đó nên hỏi cô ta: ‘Tại sao cô lại bị nhốt ở đây?’ ”
Cô gái đó liền hét lên với bạn của anh rằng: “Chạy đi, mau chạy đi, đừng ở lại đây, mau chạy đi.”
“Bạn của tôi cẩn thận đánh giá cô gái, cô ấy rất giống hình chụp trên tường, cậu ấy muốn thả cô gái ra ngoài, nhưng không mở được cửa, mà xô cũng không được.
Lúc này cô gái đó mới hét lên: ‘Anh mau đi đi, cô ta đến rồi, cô ta đến rồi, các anh đều phải chết, đừng lo cho tôi, tôi chạy không thoát được đâu, các anh mau chạy đi.’
Bạn của tôi nghe cô ta hét như vậy nên sợ trong lòng, lập tức tránh khỏi cánh cửa nhưng không bỏ đi, cậu ấy muốn xem xem rốt cuộc là thứ gì đến.
Một phút sau, cậu ấy thấy cô nương mười sáu mười bảy tuổi lúc trước đã đến, mặt mũi rất đức độ, vừa tới cửa đã chất vấn: ‘Là cô, tại sao cô lại ra đây, cô muốn cứu bọn họ sao? Cô không sợ lại xuống chảo dầu sao?’ ”
Lưu San thấy giọng điệu của Thẩm Diên Dũng trở nên bén nhọn, vẻ mặt trở nên dữ tợn thì trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Thẩm Diên Dũng tiếp tục nói: "Bạn của tôi bị hù chết khiếp, sắc mặt tái nhợt, cậu ta thấy hình như cô gái trẻ đang nhìn lại mình nên bỏ chạy đến phòng khách lúc trước, nhưng cậu ấy nhận ra những người bạn học của mình đều không thấy đâu, chưa kịp gọi bọn họ thì đã kéo cửa xông ra ngoài rồi.”
Sắc mặt của Lưu San trở nên hơi trắng bệch: “Thẩm Diên Dũng, chuyện mà anh kể chính là câu chuyện hù ma sao?"
"Không phải, là chuyện thật đó." Thẩm Diên Dũng sửa lại cho đúng.
"Sau đó thì bạn học của bạn anh đi đâu?" Lưu San vừa sợ hãi, vừa tò mò, vừa rất muốn biết đáp án.
"Bạn của tôi cũng rất kinh ngạc, bạn học của cậu ấy rốt cuộc đã đi đâu? Nhưng không được phép suy nghĩ lâu nên cậu ấy lao ra, nhìn thấy tên ăn mày bên kia đường, bạn của tôi muốn chạy qua hỏi xem có thấy bạn học của cậu ấy đâu không?"
Lưu San nhớ ra rồi, chính là tên ăn mày mà cô đã buồn nôn: “Có thấy không?"
"Bạn học của tôi chạy tới trước mặt tên ăn mày, mới phát hiện tên ăn mày đó đã trở thành bộ xương khô từ lâu rồi, chỉ là vẫn mặc cái áo có mũ trùm đầu màu đen lúc trước nên không phát hiện ra, bạn của tôi phát hoảng chạy ra khỏi thôn, nhưng cậu ấy nhận ra con đường lúc trước đã không còn nữa rồi, chạy tới chạy lui đều không chạy thoát được."
Lưu San rùng mình một cái, co mình lại: “Cuối cùng vẫn chạy ra được mà, nếu không làm sao kể lại câu chuyện này với anh được chứ?"
Thẩm Diên Dũng không trực tiếp trả lời: “Cậu ấy phát hiện không có đường mà trời lại càng ngày càng tối, nhưng cũng không dám vào thôn nên trèo lên một cái cây, muốn chờ đến khi trời sáng lại tìm đường thoát thân, vừa mới trèo lên cây thì cậu ấy nhìn thấy một người bạn học khác của cậu đang chạy về phía mình thì hoảng hốt lo sợ. Cậu ấy lập tức nhảy khỏi thân cây. Bạn học của anh họ Lý, có nói tên thì cô cũng không biết nên cứ gọi cậu ấy là Tiểu Lý đi, còn tên của người bạn học chạy tới thì bạn học của anh từng nói cho anh rồi nhưng anh quên mất, nên cứ gọi là tiểu Lưu đi?"
"Tiểu Lưu là nam hay nữ?" Lưu San hỏi.
Thẩm Diên Dũng liếc nhìn cô: “Nam."
"A, vậy sau đó thì sao?"
"Bạn của tôi hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Lưu nói, ba người bọn họ vốn dĩ ở trong phòng khách, sau đó có một bức hình từ trên tường rơi xuống, cậu ấy đi nhặt bức hình lên, trong hình là một cô gái hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, trông rất xinh đẹp, mặc quần áo hiện đại, là váy màu vàng nhạt, còn có đai, đặc biệt trên cổ còn quấn một cái đai màu vàng y chang, như là tiểu tiên nữ vậy."
"Đó không phải là cô gái bị nhốt trong căn phòng lúc nãy sao?" Lưu San nghe ra chỗ khác thường.
"Đúng vậy, khi bạn của tôi chuẩn bị treo bức tranh lên lại thì phát hiện phía sau bức tranh là một cái hốc hình vuông, trong hốc đặt tro cốt cùng bài vị, trên bài vị có dán hình của cô gái." Thẩm Diên Dũng tiếp tục nói.
Lưu San nắm chặt quần áo, rõ ràng là mùa hè nhưng cô lại cảm thấy lạnh: “Cô gái đó đã chết sao?"
"Bạn của tôi treo bức hình của cô gái lên xong thì phát hiện ảnh chụp của cô gái mười sáu mười bảy tuổi đó, trong hình cũng mặc bộ đồ cổ trang như hiện tại, con mắt trong hình chụp như đang nhấp nháy, bạn của tôi giật mình, nghĩ chắc là mình nhìn lầm rồi, nên lấy ảnh chụp xuống, phía sau tấm ảnh lại là một cái hốc, trong hốc có đặt tro cốt và bài vị của cô gái, trên bài vị có ảnh chụp của cô gái đó, khác ở chỗ trước bài vị của cô gái có người thắp nhan."
Lưu San nghe xong liền hồi hộp: "Không phải là chơi khăm chứ, chơi khăm kiểu này thường được dùng trong các chương trình tạp kỹ, hoặc là giữa bạn bè với nhau, còn bọn họ là bị lạc đường đến thôn Tương Tây, làm sao có thể bị chơi khăm được.”
"Cô gái đã chết thật rồi, là hồn ma quỷ quái sao? Không thể nào, hồn ma quỷ quái chỉ là mê tín, không có khoa học. Nói không chừng, người đã chết là chị em với cô ta, bề ngoài giống nhau mà thôi.”
"Ngay từ đầu bạn học của tôi cũng cho là như vậy, nhưng nghe cái gì mà vô chảo dầu nên cậu ấy cũng sợ, vì vậy hai người bọn họ nghĩ kế, quyết định đến nhà khác xem xem, hỏi thử là chuyện gì, tiện thể tìm những bạn học đã tách ra, cho nên hai người bọn họ cùng nhau trở lại thôn, cũng là cho nhau thêm can đảm.
Bọn họ đi lòng vòng tìm đến ngôi nhà cách xa cái nhà đó nhất, bạn của tôi muốn gõ cửa nhưng bạn của cậu ấy ngăn lại, sợ người mở cửa bên trong cũng là một con ác quỷ thì biết làm sao bây giờ? Cho nên, hai người bọn họ lặng lẽ đẩy cánh cửa ra, đi vào, nhưng bọn họ cũng bị dọa cho giật mình.”
"Có chuyện gì vậy?" Lưu San cầm tay của Thẩm Diên Dũng.
"Cách bài trí bên trong cũng giống y đúc với căn nhà đầu tiên, trên tường treo đầy ảnh chụp, nhưng không giống với những bức ảnh chụp treo trên tường của căn nhà đầu tiên, hai người bọn họ bị hù chết khiếp nên lập tức đi ra khỏi căn nhà, không dám đi vào nữa."