Chương 920: Lợn Chết Không Sợ Nước Sôi
CHƯƠNG 920: LỢN CHẾT KHÔNG SỢ NƯỚC SÔI
"Dì có thể không tránh đường." Mục Uyển xoay người và ngồi xuống sofa, tiện tay cầm một ly Cocktail chậm rãi thưởng thức, lạnh lùng nhìn sự sa hoa đồi trụy của đám người này.
Tục ngữ nói vật hợp theo loài, quả nhiên nói không sai.
Hạng Kim Thu là hạng người gì, kết bạn cũng là hạng người đó. Nếu không phải là đám gái bán hoa giả vờ làm quý cô danh tiếng, thì chính là lưu manh giả danh tri thức.
"Vú Đan, nghĩ cách dạy dỗ cô ta một chút, tôi nhìn cô ta rất chướng mắt." Hạng Kim Thu nhìn chằm chằm vào Mục Uyển và tức giận nói.
"Cô Hai yên tâm, tôi đã sớm thu xếp xong xuôi rồi, lát nữa cô lại chờ xem kịch vui đi." Đan Hương tự tin nói rồi nhìn về phía trong góc, dùng ánh mắt ra hiệu.
Hai cô gái đi từ trong góc phòng ra. Bọn họ trang điểm rất tinh tế, một người trong đeo vòng tai có tua rua dài, một người đeo vòng tai hình tròn rất lớn, trên cổ còn có hình xăm hoa hồng.
Bọn họ cố ý đi tới trước mặt Mục Uyển.
"A, đây không phải vai nữ chính trong video kia không? Nghe nói còn là bà Tổng thống của nước A đấy. Phương diện kia của Tổng thống nước A không tốt hay sao mà còn muốn dụ dỗ dượng của mình, thật đúng là không biết xấu hổ." Cô gái đeo tua rua khinh bỉ nói.
"Đúng vậy, nhìn đúng là một bà già mà trong xương cốt lại lẳng lơ như vậy, trông cũng không được tốt lắm, không thể so với dì của cô ta được. Sao dượng cô ta có thể coi trọng cô ta chứ?" Cô gái đeo vòng tai hình tròn phối hợp nói.
"Nhất định là trên giường tương đối lợi hại rồi. Cô xem những video kia, còn có làm cả ở ngoài trời, cố ý quay lại video, thật quá đê tiện. Nhưng có vài người đàn ông lại thích loại người đê tiện như vậy. Dù sao cũng chỉ là vui đùa một chút thôi, lại không cần phải trả tiền." Cô gái đeo tua rua nói càng lúc càng lớn tiếng.
"A, còn là loại tặng không cũng chẳng ai thèm đấy. Thời buổi này đúng là phụ nữ não tàn nào cũng có, không trách được Tổng thống nước A không cần cô ta. Đổi lại thành bất kỳ người đàn ông nào cũng chịu không nổi loại phụ nữ này, đê tiện như vậy cũng không sợ có bệnh à." Cô gái đeo vòng tai hình tròn cũng nói càng lúc càng lớn tiếng.
"Nói không chừng đã bị bệnh rồi đấy. Cô nhìn dáng vẻ cô ta ốm yếu như thế, đáng đời bị đàn ông vứt bỏ." Cô gái đeo tua rua tiếp tục.
Mục Uyển dường như không nghe được bọn họ nói, vẻ mặt không đổi sắc.
Nếu đây là một buổi biểu diễn, cô sẽ cố gắng làm một người xem trình diễn thôi, bất kể là biểu diễn đặc sắc bao nhiêu thì luôn có lúc phải kết thúc.
"Tôi nghe nói trước đây cô ta đã dụ dỗ dượng của mình nhưng bị dì của cô ta phát hiện, muốn đuổi cô ta đi, cô ta mới gả đến nước A đấy."
"Tổng thống nước A là một kẻ ngốc sao? Người phụ nữ như vậy cũng cần, bây giờ thì tốt rồi, vợ đi ngoại tình."
Hắc Muội nhìn hai người kia nói không ngừng thì nhíu mày, hỏi Mục Uyển: "Cô chủ, người bọn họ nói là chị sao? Em thấy bọn họ cứ nhìn chị mãi."
Mục Uyển mỉm cười: “Chắc vậy."
"Để em đi dạy cho bọn họ một bài học." Hắc Muội nói với vẻ mất bình tĩnh và đứng lên.
Mục Uyển nắm lấy tay của cô: “Mục đích của những người này chính là muốn chọc giận em, muốn em phải khổ sở, muốn cho tâm trạng em phải suy sụp, tại sao em phải mắc mưu bọn họ chứ?"
"Nhưng bọn họ nói chuyện thật đáng giận. Không dạy dỗ cho bọn họ một chút, bọn họ sẽ cảm thấy chúng ta dễ bị bắt nạt." Hắc Muội tức giận nói.
"Người ở đây đều là người của bọn họ, em có chút không đúng nào cũng sẽ bị bọn họ quay lại, dùng cách cắt câu lấy nghĩa đưa lên trên mạng. Nếu những người này dám đến chọc chị, chị nhất định phải dạy dỗ cho bọn họ một chút, nhưng không phải là bây giờ. Càng không phải là ở trước mắt bao nhiêu người để bọn họ đổi trắng thay đen được, em hiểu chưa?" Mục Uyển dạy Hắc Muội .
Hắc Muội đảo tròng mắt, hiểu không rõ ràng lắm: "Em biết rồi."
"Nếu bọn họ muốn hoá trang lên sân khấu, tất nhiên phải có kết quả, không để lại nhược điểm cho người ta nắm được." Mục Uyển nhắc nhở.
"Vâng." Hắc Muội đáp một tiếng.
Mục Uyển hơi mệt, dù sao cũng chạy cả một ngày, đấu trí so dũng rất hại não, nhưng dựa theo tính cách của Hạng Kim Thu thì tối hôm nay nhất định sẽ chơi cả đêm.
Khóe miệng cô cong lên, bấm số gọi điện thoại cho Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật nghe được bên cô có tiếng động ầm ĩ thì nhíu mày: “Sao lại ầm ĩ như vậy?"
"Dì mới vào ở, bây giờ đang mở tiệc nên tất nhiên phải ầm ĩ rồi." Mục Uyển ôn hòa nói.
"Tôi bảo em ở lại chỗ tôi, em cứ không nghe, bây giờ muốn tôi tới đón em sao?"
Mục Uyển dựa vào sofa, chống tay vào đầu: “Tôi gọi điện thoại cho anh không phải là để anh trách mắng tôi. Anh không cần tới đón tôi, tôi chỉ muốn hỏi anh đã đến nơi chưa thôi?"
"Đến rồi. Em vẫn quật cường như vậy. Cô ta chắc hẳn sẽ mở tiệc cả đêm, hơn nữa chắc hẳn sẽ mở tiệc mỗi ngày, em chịu được không?"
"Cô ta đã 36 mà tôi mới 26 thôi. Mỗi ngày mở tiệc, người chịu không nổi là cô ta chứ không phải tôi." Mục Uyển vừa cười vừa nói: “Chỉ là liếc nhìn một vòng, hình như không có một người nào đẹp trai bằng anh, cho dù hiếm lắm mới có được một người cũng không có khí chất như anh, càng không có quyền thế như anh."
Hạng Thịnh Duật được cô khen thì tâm tình không tệ: “Bây giờ em mới biết à, tôi sẽ tới ngay."
"Không cần, muộn thế này rồi, ngày mai hãy gặp." Mục Uyển chủ động nói.
"Được. Vậy ngày mai gặp."
Mục Uyển cúp máy và lấy điện thoại bỏ vào trong túi xách.
Hai cô gái này đã biểu diễn mười phút, cũng cạn từ, lúc này anh cô nhìn tôi, tôi nhìn cô.
Trong mắt Đan Hương lóe lên sự hung ác, ra hiệu cho bọn họ lại nhẫn tâm thêm một chút.
"Thật đúng là lợn chết không sợ nước sôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy kẻ không biết xấu hổ tới mức như thế thấy." Cô gái đeo tua rua nói.
Cô gái đeo vòng tai hình tròn trực tiếp cầm ly rượu trong tay hắt đến trên mặt Mục Uyển.
Hắc Muội oán hận siết chặt nắm tay.
Mục Uyển vẫn bình tĩnh, đánh giấy lau mặt lên nước.
Cô gái đeo tua rua thấy Mục Uyển vẫn không có phản ứng thì cũng hắt ly rượu trong tay đến trên mặt Mục Uyển.
"Các người đang làm gì vậy hả?" Hạng Vũ Thái gầm lên và trừng mắt với cô gái đeo tua rua.
Cô gái đeo tua rua sợ hãi. Mọi người đều nói Hạng Vũ Thái là một con sư tử đực, khi tức giận lên thì rất đáng sợ.
Đan Hương lập tức nháy mắt, ra hiệu cho hai cô gái kia rời đi.
Cô gái đeo tua rua kéo cô gái đeo vòng tai hình tròn rời đi. Hạng Kim Thu lập tức đánh yểm trợ nói: "Anh Ba, em mở một bữa tiệc thì làm sao? Trước đây không phải anh không quan tâm à?"
"Cô muốn mở tiệc thì quay về biệt thư riêng của cô mà mở, cô mở tiệc ngay trong sân của Mục Uyển làm có ý gì?" Hạng Vũ Thái tức giận nói.
"Đây là do Uyển Uyển đồng ý, đúng không Uyển Uyển?" Hạng Kim Thu nhìn về phía Mục Uyển.
Mục Uyển lạnh lùng nhìn cô ta, mím môi không nói lời nào.
Hạng Kim Thu nhìn về phía Hạng Vũ Thái nói tiếp: "Anh xem, Uyển Uyển cũng tham gia."
"Con bé tham gia mà em lại đi hắt rượu lên người nó à!" Hạng Vũ Thái liếc nhìn về phía đám người nhưng không thấy được cô gái đeo tua rua kia đâu, tức giận nói: "Rượu là do ai hắt?"
Không người nào trả lời anh ta.
Anh ta đoán chắc hai cô gái kia đã đi rồi nên tức giận nói: "Còn không tan ra cho tôi!"
Đám người kia nhìn về phía Hạng Kim Thu.
Hạng Kim Thu lười nhác gật đầu.
Những người này đều tản ra.
"Uyển Uyển, đây là cô không đúng, nếu như cô không thích tôi mở tiệc thì cô cứ nói ra. Cô lại không nói mà đi nói lại với anh ba, không phải cố ý làm cho anh Ba có ý kiến với tôi sao?" Hạng Kim Thu ở trước mặt Hạng Vũ Thái hỏi Mục Uyển.
Mục Uyển đứng lên, ánh mắt sắc bén mà kiên định, khí thế đột nhiên trở nên rất mạnh mẽ.