Chương 234: Đi Hay Ở Tùy Ý
CHƯƠNG 234: ĐI HAY Ở TÙY Ý
“Bị từ lúc nào, tình trạng này của em?” Tô Khánh Nam lo lắng hỏi.
Cô phát bệnh bị thấy rồi, gần giống với tình trạng của mẹ cô, cô cũng không muốn giấu diếm: “Sau khi tự sát rồi được cứu sống.”
“Em là bác sĩ tâm lý, không phải em khám cho rất nhiều bệnh nhân sao?” Tô Khánh Nam không hiểu.
Trước kia Bạch Nguyệt nói cô bị bệnh thần kinh, anh còn không tin, cũng không để ý việc đó, anh thật sự bị dọa rồi.Mở APP Mê Tình Truyện đọc
“Bác sĩ không thể tự chữa cho mình, tôi từng thôi miên bản thân nhiều lần, nhưng đều thất bại.
Vì thế, trong túi tôi thường có 2 loại thuốc, một loại là thuốc an thần, một loại là Clorpromazine.
Clorpromazine là thuốc an thần, rất có hiệu quả với chứng cuồng loạn, nhưng, tác dụng phụ rất lớn, còn có độc, trong sáu tiếng mới có thể bài trừ ra ngoài cơ thể.
Vì thế, không thể liên tiếp sử dụng 2 lần trong vòng 6 tiếng, sẽ lại thành nhãn áp quá cao, chứng uất ức.
Vì thế tôi ngủ không ngon, rất hay mất ngủ, sau khi dùng thuốc ngủ một thời gian dài, sẽ ỷ lại vào thuốc.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi không thể sống đến già, cho dù sống đến già rồi, cũng sẽ bị đãng trí tuổi già, cái gì cũng không biết, trần luân vào suy nghĩ của mình, vệ sinh cá nhân cũng không tự chủ được, cho dù anh nói chuyện với tôi, tôi cũng không nghe thấy, còn khiến người khác phiền toái hơn người thực vật.” Bạch Nguyệt nhàn nhạt nói.
Tô Khánh Nam cực kì đau lòng.
Bạch Nguyệt từ nhỏ đã học giỏi, cho dù lên đại học, đi làm kiếm tiền, cô vẫn đứng đầu lớp như cũ, năm nào cũng được học bổng.
Người con gái thông minh như vậy, vậy mà đến lúc già lại bị si ngốc?
Tình trạng của Bạch Bích anh cũng biết.
“Nhất định có thể chữa được, đúng không?” Tô Khánh Nam nhíu mày.
“Không biết, có thể là sau này khoa học phát triển, tương lai đối với tôi quá xa vời, tôi chưa từng nghĩ tới.” Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn anh ta: “Tô Khánh Nam, anh nguyện ý trả con cho tôi không?”
Tô Khánh Nam tức giận, nắm lấy cánh tay Bạch Nguyệt: “Giờ em còn u mê không tỉnh sao? Là ai hại em tự sát, là ai khiến em mắc bệnh này? Không phải anh, mà là Cố Lăng Kiệt. Nếu em ngây người bên cạnh Cố Lăng Kiệt, bệnh càng nghiêm trọng. Anh nói với em, Chu Hân Ly cũng có một đứa con, là con của Cố Lăng Kiệt.”
Đôi mắt bình tĩnh của Bạch Nguyệt nổi lên gợn sóng: “Anh nói gì? Sao có thể chứ? Chu Hân Ly nói với tôi, đứa trẻ nó là do cô ta bị hãm hiếp tập thể khi bị giam cầm.”
“Em cho rằng vì sao 6 năm trước những người đó tiêm thuốc kích dục cho Cố Lăng Kiệt? Cố Lăng Kiệt chạy rồi, không quan hệ với Chu hân Ly, thế nhưng, lại quan hệ với em, sau khi những người kia rời đi, thu lại tinh dịch của Cố Lăng Kiệt, khiến Chu Hân Ly mang thai. Bọn chúng muốn có con của Cố Lăng Kiệt, dùng để uy hiếp Cố Lăng Kiệt sau này.” Tô Khánh Nam nói chắc nịch.
Trong đầu Bạch Nguyệt bùng nổ, lùi về sau một bước, tay Tô Khánh Nam vẫn nắm chặt, tôi suýt bị trượt ngã, nắm lấy bồn rửa.
Cô nghi ngờ Chu Hân Ly giả vờ nói bị cưỡng hiếp, Chu Hân Ly có lẽ biết đứa trẻ kia là con của Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt không biết.
Vì thế, Chu Hân Ly muốn mượn tay cô đón đứa trẻ đó về, sau đó Chu Hân Ly nói bị cưỡng kiếp, khiến Cố Lăng Kiệt áy náy.
Cô càng nghĩ càng thấy đau đầu.
Cố Lăng Kiệt là một người cực kì có trách nhiệm, nếu Chu hân Ly có con của anh, lại còn vì anh mà bị cưỡng hiếp, quyết định của anh có khả năng sẽ thay đổi.
Cô không chịu nổi anh thay đổi, bản thân thật sự sẽ phát điên, không thể tỉnh táo lại được nữa.
Đột nhiên, không muốn vùng vẫy nữa.
Cô muốn một cuộc sống yên ổn, muốn một gia đình, muốn có một nơi ấm áp yên bình.
Biết bản thân bận rộn cả ngày, rồi sẽ đi về đâu.
“Tôi chọn con trai tôi.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói, rũ mắt, hít thở sâu một hơi.
Tô Khánh Nam kích động, ôm lấy Bạch Nguyệt: “Anh sẽ chăm sóc cho em và con, sẽ không để em bị tổn thương, em không thể sinh con cũng không sao, chúng ta có tiểu Thiên là đủ rồi.”
“Chu Hân Ly là gián điệp sao?” Bạch Nguyệt lại hỏi.
“Có lẽ không phải, anh từng điều tra quá khứ của cô ta, cô ta hoàn thành xuất sắc nhiều nhiệm vụ, nếu cô ta là gián điệp, không thể vì quốc gia mà bán mạng, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Sao em lại hỏi vậy?” Tô Khánh Nam không hiểu.
Bạch Nguyệt nhếch khóe mệnh: “Vì phiến diện, tôi cảm thấy cô ta không phải người tốt, ngược lại lại cảm thấy Hạ Hà là người tốt. Hơn nữa, Chu Hân Ly lừa tôi là bị cưỡng hiếp, Cố Lăng Kiệt không quan hệ với cô ta, cô ta có lẽ đều biết.”
“Cô ta có lẽ là bị cưỡng hiếp, sau khi ngất đi, bị đưa tinh dịch của Cố Lăng Kiệt vào cơ thể.” Tô Khánh Nam giải thích.
“Sao anh biết rõ như thế, dường như tận mất nhìn thấy vậy.” Bạch Nguyệt nói ra nghi vấn của mình.
“Anh bắt được một con cá lọt lướt, hắn ta nói vậy, bao gồm chuyện con là của Cố Lăng Kiệt, cũng là hắn ta nói.”
“Thế nhưng, Chu Hân Ly bị cưỡng hiếp, đứa trẻ là của ai cũng không khẳng định được, không phải sao?” Bạch Nguyệt nghi ngờ.
“Đó là vì những người trước đó đều dùng bao, đương nhiên có thể khẳng định đứa trẻ là con của Cố Lăng Kiệt, sau khi Chu Hân Ly ngất đi, không biết sau đó xảy ra chuyện gì.”
“Vậy tại sao bọn họ không để Chu Hân Ly biết đứa trẻ là con của Cố Lăng Kiệt? Chu Hân Ly có lẽ rất muốn sinh ra con của Cố Lăng Kiệt, bọn họ không sợ Chu Hân Ly cố ý sảy thai sao?” Bạch Nguyệt vẫn không tin Chu Hân Ly là người tốt.
“Không phải như thế, khi đó Chu Hân Ly bị cưỡng hiếp, cô ta rất sợ lại bị cưỡng hiếp nữa, vì thế có thai đối với cô ta là lá bùa cứu mạng, cô ta sẽ không thể để mình sảy thai, ngược lại sẽ càng bảo vệ đứa trẻ, không để bản thân bị cưỡng hiếp nữa.
Thế nhưng, nếu Chu Hân Ly biết đó là con của Cố Lăng Kiệt, vậy cô ta sẽ biết mục địch của những người kia là hại Cố Lăng Kiệt, cô ta rất yêu Cố lăng Kiệt, vì Cố Lăng Kiệt mà hủy dung, đốt cháy bản thân cũng không nề hà gì, vì thế cô ta sẽ không giữ lại cái thai.”
“Những người kia nếu đã có được tinh dịch của Cố Lăng Kiệt, vì sao không thể người khác sinh mà cứ phải là Chu Hân Ly?” Bạch Nguyệt dùng ánh mắt thẩm vấn nhìn Tô Khánh Nam.
“Đó là vì bọn họ thấy nếu con của Chu Hân Ly, Cố Lăng Kiệt mới thương tiếc, nếu đứa trẻ là của người khác, theo tính cách cương trực của Cố Lăng Kiệt, sẽ không hạ thủ lưu tình.” Tô Khánh Nam phân tích
Mắt Bạch Nguyệt khẽ động, mày hơi nhíu lại.
Lời Tô Khánh Nam nói, về mặt logic không có chút kẽ hở, có lẽ, thật sự là cô có cái nhìn phiến diện về Chu Hân Ly, nên hiểu lầm cô ta, mang theo ác cảm mà đánh giá cô ta.
Nếu Chu Hân Ly là người tốt, không phải gián điệp, cô liền không lo Cố Lăng Kiệt gặp nguy hiểm nữa.
“Tô Khánh Nam, cho tôi chút thời gian được không? Tôi và Cố Lăng Kiệt đã kết hôn, tôi muốn ly hôn trước, sau đó đi với anh, tôi chỉ theo anh 3 năm, 3 năm sau, tôi đi hay ở anh cũng không thể miễn cưỡng tôi, anh đồng ý không?” Bạch Nguyệt đưa ra lời đàm phán cuối cùng.
“3 năm sau, em đi hay ở tùy ý, tôi sẽ không miễn cưỡng em, điểm này tôi đồng ý. Thế nhưng, em và Cố Lăng Kiệt ly hôn sợ là không dễ đâu, cách nhanh nhất là tôi sắp xếp cho em giả chết.” Tô Khánh Nam đã sớm nghĩ ra kế sách.