Chương 360: Buông Tha Chính Là Thành Toàn
CHƯƠNG 360: BUÔNG THA CHÍNH LÀ THÀNH TOÀN
“Tôi đã bảo cô đừng cứu rồi mà. Người cô cứu chính là hung thủ giết người. Năm năm trước, hai chị em bọn họ đã cùng nhau lên kế hoạch, hại chết Mike.” Cathy khóc lóc nói, ánh mắt căm hận nhìn về phía Lysa.
Lysa vừa bớt kích động, mắt chợt trợn ngược, tiếng hít thở vô cùng đáng sợ.
“Tiểu Niệm, máu, máu. Cô ta quá kích động nên không cầm máu được.” Lưu San nhắc nhở.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Cô bình tĩnh lại đi.” Trần Niệm nói với Lysa.
Cô ta kích động như vậy, trong lúc không có thiết bị hiện đại thì cô căn bản không dễ khâu lại được.
Lysa không bình tĩnh nổi mà bắt đầu co giật vài giây, hai mắt trợn trừng, tay rũ xuống không còn động đậy nữa, tiếng thở gấp cũng không có.
Lưu San và Trần Niệm liếc nhìn nhau. Trần Niệm áy náy nhìn về phía Stephen: “Cô ta… chết rồi.”
Stephen lảo đảo một bước, không bình tĩnh được nhìn chằm chằm vào Cathy: “Cô nói gì? Cô nói là hai đứa con gái của tôi hại chết con trai tôi à? Sao cô biết? Cô là ai?”
“Năm năm trước, tôi là bạn gái của con trai ông. Anh ấy đã cầu hôn với tôi. Tôi cũng cho rằng Mike bị chết đuối chỉ là sự cố bất ngờ. Trong năm năm, tôi vẫn luôn nằm mơ thấy anh ấy chảy máu đầm đìa tới tìm tôi, tôi thật sự rất đau khổ. Ba năm trước đây, Lysa tới viện massage của tôi. Sau khi tôi biết cô ta là em gái của Mike đã đối xử rất tốt với cô ta, không chỉ không lấy tiền còn giới thiệu bạn trai cho cô ta. Cho dù cô ta làm bạn tôi tổn thương, tôi vẫn giúp cô ta vì cô ta là em của Mike. Nhưng sáng hôm nay, tôi nghe được hai chị em bọn họ nói chuyện. Hóa ra bọn họ sợ Stephen giao tài sản cho Mike nên đã cùng nhau hại chết anh ấy. Olivia chắc hẳn khích tướng anh ấy đi lướt sóng ở nơi xa hơn. Trước khi Mike xuống biển, Lysa cho anh ấy uống bia có bỏ thuốc mê. Dưới sự tính kế của chị em bọn họ, anh ấy đã chết đuối trong biển, khi bị phát hiện thì chỉ còn là xác chết.” Cathy vừa khóc vừa kể. “Như vậy cũng tốt, tôi đã báo thù cho Mike, tôi có thể đi gặp anh ấy rồi.”
Cathy đột nhiên đụng mạnh về phía tường.
Đáng tiếc, cô ta đã đánh giá thấp sức lực Cố Lăng Kiệt. Cho dù cô ta từng tập thể dục vẫn không tránh thoát được, cứ giãy giụa giống như phát điên vậy.
Trần Niệm đứng lên, trầm giọng nói: “Cô chỉ biết trả thù thay Mike, nhưng cô đã từng nghĩ xem Mike thật sự muốn điều gì chưa? Cô làm như vậy, cho dù chết đi thì anh ta cũng sẽ không muốn gặp cô.”
Cathy kinh ngạc nhìn Trần Niệm, nức nở nói: “Cô nói vậy là có ý gì?”
“Mike cầu hôn với cô là vì anh ta yêu cô. Nếu anh ta yêu cô sẽ hi vọng cô được sống hạnh phúc, nhưng cô lại để mình rơi vào trong sự thù hận. Mike là người con trai duy nhất trong nhà, chăm sóc ba mình lúc tuổi già là trách nhiệm của anh ta. Nhưng bây giờ, cô đã giết hết người chăm sóc ba anh ta rồi.” Trần Niệm nói rõ ràng.
“Bọn họ căn bản không chăm sóc Stephen. Bọn họ cho rằng Stephen gọi bọn họ qua là để chia tài sản. Khi nói đến Stephen ở cùng ai, bọn họ đều nói không muốn ở cùng ông già gàn dở này. Loại người bất trung, bất nghĩa, bất hiếu như vậy căn bản không xứng để sống trên thế giới này.” Cathy quát.
“Vậy còn cô thì sao? Cô giết hai chị em bọn họ cũng chẳng khác nào mưu sát chính mình. Chết rất dễ dàng, hai mắt vừa nhắm lại là xong hết mọi chuyện, nhưng tội lỗi của cô còn chưa có trả hết, chẳng thà đi làm chuyện có ích cho xã hội còn hơn. Nếu như Mike còn sống, anh ta sẽ không muốn thấy cô chết đi như vậy đâu.” Trần Niệm lạnh lùng nói.
Cathy mím môi, dường như cũng bình tĩnh lại: “Tôi không biết, không biết phải làm gì nữa?”
“Cô biết. Muốn không trở thành người như Lysa và Olivia, đầu tiên phải biết bắt đầu từ chính sai lầm của mình.” Trần Niệm trầm giọng nói.
“Ngài Cố, dây đây.” Không biết Hạ Hà đã cầm dây thừng tới từ lúc nào, cô ta đưa cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt trói Cathy lại.
Cathy hít mũi một cái, thẳng thắn nói: “Tôi gây án đúng như cô Trần phân tích. Chỉ là tôi len lén dùng điện thoại của Stephen gửi tin nhắn cho nhân viên trên du thuyền, bảo anh ta đi đón hai người. Anh ta không đón được người, ba ngày sau sẽ quay lại thôi.”
Trần Niệm đi tới trước mặt Cathy, dùng khăn tay lau nước mắt và nước mũi trên mặt cô ta, nói với ẩn ý sâu xa: “Người chết thì không thể sống lại được. Cô vì Mike mà hủy diệt chính mình là bởi vì cô cảm thấy anh ta yêu cô, cô cần phải làm gì đó để báo đáp lại cho anh ta. Nhưng trên thực tế, anh ta yêu cô sẽ hy vọng cô có thể một lần nữa nhận được hạnh phúc của mình, không cần sống mãi trong ký ức của anh ta.”
“Tôi yêu anh ấy.” Cathy không ngừng rơi nước mắt.
“Vậy cô càng phải để ý tới cách nghĩ của Mike. Yêu không phải là sự ích kỷ mà nên suy nghĩ cho đối phương.” Trần Niệm nói với lời lẽ sâu xa.
Cathy hít mũi một cái hỏi: “Cô Trần đã từng yêu chưa?”
“Có, giao hẹn sống chết, buông tha mới là thành toàn.” Trần Niệm thoáng cười.
Ánh nến phát ra ánh sáng màu cam yếu ớt bao phủ ở trên người cô giống như một quầng sáng ấm áp lại bình an.
“Buông tha mới là thành toàn.” Cathy lẩm bẩm những lời này: “Buông tha mới là thành toàn.”
“Cô Trần, có phải chúng ta nên lấy cái hộp đen xuống không?” Quản gia hỏi.
Trần Niệm lắc đầu: “Không cần, chuyện hộp đen vốn là giả thôi.”
Cathy lập tức ngẩng đầu nhìn Trần Niệm.
Trần Niệm biết Cathy đang suy nghĩ gì, trầm giọng nói: “Xin lỗi, nhưng nếu như thời gian quay trở lại, tôi vẫn sẽ làm như vậy. Bởi vì tôi biết mình phải làm gì.”
Mí mắt Cathy rũ xuống, trầm ngâm suy nghĩ.
Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh, yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Hai thi thể trong phòng khách khiến người ta có cảm giác ớn lạnh.
“Ngài Cố.” Stephen mở miệng nói: “Tôi không thể bán đảo này cho ngài được. Nếu bán cho ngài, tôi sợ các con của tôi sẽ không tìm được đường về nhà. Tôi cũng không thể theo ngài tới nước A nữa. Tôi muốn ở lại chỗ này canh giữ cho chúng. Nhưng tôi sẽ giúp ngài nói chuyện với bên phía Mạc Băng, cũng sẽ vẽ một bức tranh cho cô ta.”
“Ngài có gì cần cứ nói. Tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.” Cố Lăng Kiệt hứa hẹn.
Stephen lắc đầu: “Xin cho phép tôi xử lý chuyện hậu sự của đám trẻ đã. Có lẽ phải chờ năm ngày sau mới có thể đi gặp Mạc Băng được.”
“Mong ngài hãy nén bi thương.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Trần Niệm nhìn về phía Lưu San.
Lưu San nhún vai hạ giọng nói: “Xem ra chúng ta đi một chuyến uổng công rồi. Stephen đã nhận định là Cố Lăng Kiệt, tôi nói cũng không có tác dụng gì cả. Đây là ý trời rồi.”
Trần Niệm thấy ánh mắt mất mát của Lưu San thì hơi đau lòng, cầm tay cô ấy nói: “Xin lỗi.”
Lưu San mỉm cười. “Cậu nói xin lỗi gì chứ! Chuyện này có liên quan gì đến cậu đâu. Chúng ta sai vì không biết Cố Lăng Kiệt đã bàn bạc xong với Stephen. Xem ra, đúng là gừng càng già càng cay.”
“Sẽ có cơ hội thôi.” Trần Niệm trấn an nói.
“Tớ cũng chỉ mong vậy.” Lưu San đã không còn hi vọng nữa.
“Trần Niệm.” Cố Lăng Kiệt gọi đầy đủ tên của cô.
Trần Niệm hơi kinh ngạc. Không phải anh nên gọi là cô Trần sao?
Cô thấy anh gọi tên đầy đủ như vậy lại cảm thấy có chút khác thường.
“Tôi có mấy lời muốn nói riêng với cô, cô qua đây.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói rồi không để cho cô có cơ hội từ chối đã xoay người đi ra ngoài, bộ dạng ngang ngược thật khiến cho người ta giận sôi gan.