Chương 1165: Trong Mắt Chỉ Có Em
CHƯƠNG 1165: TRONG MẮT CHỈ CÓ EM
Mục Uyển ngẩn người, cô mới nói thích anh, nếu cô đẩy anh ra sẽ không thích hợp cho lắm.
Cô lo lắng, anh muốn trái tim cô, rồi xé nát nó một cách dứt khoát, cô giả vờ trao tim cho anh, xem anh xé nát nó thế nào, ngược lại tim cô vẫn nằm trong ngực, cô cũng sẽ không lo lắng.
Hạng Thịnh Duật ngày càng hôn sâu.
Mục Uyển cảm thấy mình sắp không thở được rồi, đẩy bả vai anh ra.
Hạng Thịnh Duật nhướng mày: “Không phải em nói thích tôi sao? Đến hôn cũng không cho?”
“Giờ anh là bạn trai của Phó Hâm Ưu, nếu người khác chụp được ảnh anh hôn em rồi gửi cho cô ta, cô ta sẽ đi nhờ cậy Hoa Cẩm Vinh hoặc Hoa Quan Lâm, điều này không có lợi cho anh, nếu em thích anh, em phải suy nghĩ lợi ích cho anh.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhướng mày, đang nghĩ xem cô nói thật hay giả.
Anh hy vọng cô nói thật.
“Ở đây ngoài người tấu hài trên sân khấu chỉ có hai người chúng ta, người trên đó cũng là người của tôi, em không cần lo lắng.” Hạng Thịnh Duật nói, muốn tiếp tục hôn cô.
Mục Uyển ngạc nhiên: “Ở đây chỉ có chúng ta làm khán giả thôi sao?”
“Ừm, tôi không cho phép người khác bước vào.” Hạng Thịnh Duật giải thích.
Trên thực tế là vì chuẩn bị tấu hài cho cô, đương nhiên người khác không có cơ hội tới nghe rồi.
“Anh quá ngang ngược rồi, hơn nữa nếu chỉ có hai người chúng ta sẽ bị người khác nghi ngờ.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nắm chặt cổ tay cô, tháo gỡ sự ngăn cản của cô: “Chúng ta vốn đã có quan hệ, không được xem là nghi ngờ.”
“Nếu truyền đến tai Phó Hâm Ưu, anh sẽ gặp rắc rối đó.” Mục Uyển đấu tranh đến cùng.
“Đối với tôi, cô ta không được xem là rắc rối, ngay cả con ruồi cũng không được tính, chỉ có em thôi.” Hạng Thịnh Duật nói xong môi đã ở sát môi cô, dễ dàng hôn lên đó.
Mục Uyển nhíu mày.
Phó Hâm Ưu không được xem là rắc rối, ngat cả con ruồi cũng không tính, cô mới là rắc rối.
Đây là lời khen hay chê cô vậy?
Sao cô có chút không phân biệt được vậy?
Anh hôn sâu thêm… đây là gì vậy… cô không thể tập trung suy nghĩ được, mơ mơ màng màng ngủ chỉ nghe thấy một câu có được không?
Cô rất muốn trả lời không được, chỉ là…
Tay Mục Uyển đánh vào người Hạng Thịnh Duật, một lần nữa bị anh nắm cổ tay.
“Ở đây vẫn còn người đang diễn tấu hài đó.” Mục Uyển tức giận.
Cô không muốn diễn cảnh nóng đâu.
“Ngoan, Uyển Uyển, đầu tiên em đừng nóng giận, họ đã sớm đi rồi, tôi bảo đảm không ai nhìn thấy cả, rất an toàn.” Hạng Thịnh Duật dụ dỗ.
Quả thật Mục Uyển không nghe thấy tiếng người tấu hài nữa, cũng không biết họ đã đi khi nào, nhưng cô vẫn tức giận.
Cô không thích làm vậy, quá điên cuồng rồi.
“Không phải anh nói em vẫn chưa được sao?” Mục Uyển nói.
“Tôi đã hỏi bác sĩ, ông ta nói được.” Hạng Thịnh Duật kìm nén hơi thở nói.
Mục Uyển: “…”
Cô phải đi hỏi bác sĩ!!!
“Anh không sợ mình bị phát hiện sao?” Mục Uyển khó hiểu.
“Đối với tôi mà nói, rắc rối lớn nhất là em, còn những người, chuyện, vật khác, tôi đều không quan tâm.”
“Anh không muốn làm Tổng thống sao?”
“Vật đã nằm trong túi, vấn đề chỉ là thời gian, tôi cũng không cần lo lắng.”
Mục Uyển không còn gì để nói, anh ngày càng quá đáng, cô đẩy anh ra: “Lát nữa chúng ta phải thi, nếu làm vậy, sao em thi được chứ?”
Hạng Thịnh Duật hôn lên trán cô: “Ngoan, mọi chuyện đã có tôi.”
Kết quả mọi chuyện đã có anh chính là, anh dẫn cô về tắm rửa sạch sẽ, thay đồ mới, lúc chạy tới chỗ thi, tất cả mọi người đều đợi bọn họ.
Dưới tình huống cô tiêu hao một lượng lớn thể lực, và không có trạng thái tinh thần, cô chỉ đứng thứ ba.
Hạng Thịnh Duật không cho cô đổi tiền mặt, mà lấy nhẫn đôi, đeo cho cô.
“Anh có đeo không?” Mục Uyển hỏi.
“Có.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mặc dù không phải vật gắn kết đắt giá, nhưng vì cô và anh cùng nhau đeo, anh lại cảm thấy rất tốt, nắm tay cô chơi đùa, tầm mắt luôn nhìn chăm chú vào vật gắn kết trên tay bọn họ.
“Ngày mai chúng ta về nước M rồi, đến khi đó hãy tháo xuống, giờ không phải lúc tiết lộ.” Mục Uyển nghiêm túc nói.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Em đeo đi.”
“Hả?”
“Chúng ta chỉ cần một người tháo xuống là được, em đeo đi.” Hạng Thịnh Duật ngang ngược nói.
“Ừm, được rồi.”
Có tiếng gõ cửa cốc cốc.
Lã Bá Vĩ và An Kỳ đang đứng ngoài cửa.
Bác sĩ cầm hòm thuốc đi tới đây.
“Chào anh Hạng.” Bác sĩ cung kính gọi.
“Lát nữa khi tháo lớp băng, nếu mắt cô ấy nhìn thấy thì kê một số đơn thuốc, không cần châm cứu với bôi thuốc, còn nếu không nhìn thấy thì ông tự nghĩ lý do đi.” Hạng Thịnh Duật dùng giọng điệu ra lệnh để nói.
“Vâng.” Bác sĩ gật đầu.
Hạng Thịnh Duật đi kéo rèm cửa sổ, chỉ mở một chút ánh sáng ở đầu giường, đi tới trước mặt Mục Uyển, nắm chặt tay cô: “Em thử một lát xem có thể nhìn thấy không?”
Mục Uyển gật đầu.
Bác sĩ tháo từng lớp băng xuống.
Lã Bá Vĩ phát hiện Hạng Thịnh Duật còn căng thẳng hơn Mục Uyển.
Ngược lại Mục Uyển rất bình tĩnh, không có nhiều cảm xúc.
Bác sĩ lấy thuốc đã thoa xuống, giúp cô lau chùi sạch sẽ rồi nói: “Cô từ từ mở mắt ra đi.”
Mục Uyển từ từ mở mắt ra, ánh sáng không mãnh liệt, người cô nhìn thấy đầu tiên là Hạng Thịnh Duật.
Anh nắm tay cô lắc lắc trước mặt: “Em có nhìn thấy không?”
Mục Uyển nắm tay anh, mỉm cười: “Em nhìn thấy rồi.”
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười, nói với bác sĩ: “Ông sẽ có thưởng, không phải ông muốn mở phòng khám tư sao, tôi sẽ đầu tư.”
Mục Uyển từ từ nhìn Lã Bá Vĩ và An Kỳ, dịu dàng nói: “Tôi có thể nhìn thấy rồi, hai người không cần lo lắng nữa, mấy giờ rồi nhỉ?”
Lã Bá Vĩ nhìn đồng hồ, chưa kịp mở miệng thì nghe Hạng Thịnh Duật nói: “5 giờ rồi, em muốn ăn cái gì? Tôi bảo người giúp việc nấu rồi mang tới đây cho em.”
“Gì cũng được.” Mục Uyển nói rồi đứng dậy đi mở rèm cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trời xanh mây trắng, biển cũng xanh, chim hải âu lượn quanh du thuyền của họ.
Cô không cảm thấy mắt không nhìn thấy có bao nhiêu khổ cực, nhưng với cô mà nói, giây phút cô nhìn thấy thật sự rất thoải mái.
Cô đi ra ban công quay đầu nói với Hạng Thịnh Duật và những người khác: “Khi nào thuyền sẽ xuất phát?”
“8 giờ tối, sao vậy?”
Mục Uyển lắc đầu: “Không có gì. Em hơi đói bụng.”
Hạng Thịnh Duật gọi điện thoại: “Chuẩn bị vài món ăn ngon rồi mang tới phòng Mục Uyển, chuẩn bị nhiều một chút.”
An Kỳ nhìn Lã Bá Vĩ, ánh mắt đó giống như muốn rớt ra ngoài.
Lã Bá Vĩ gật đầu nói: “Phu nhân, chúng tôi ở ngoài cửa, có chuyện gì cứ gọi cho chúng tôi.”
“Không cần đâu, hai người cũng đi ăn tối đi, buổi tối không cần bảo vệ, cứ đi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ tới nước M.” Mục Uyển nói.
“Được.” Lã Bá Vĩ cố ý nhìn Hạng Thịnh Duật, gật đầu nói: “Chúng tôi đi ăn tối đây.”
“Đi đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Lã Bá Vĩ dẫn An Kỳ đi ra ngoài, còn cố ý đóng cửa lại.
“Hạng Thịnh Duật kia đúng là rất thích phu nhân.” An Kỳ nói: “Tôi thấy trong mắt anh ta chỉ có phu nhân, không nhìn người nào khác.”
“Đây là chuyện tốt, thật ra tôi rất coi trọng anh ta, sâu xa khó đoán, trong lòng dạ độc ác lại không mất tình nghĩa.” Lã Bá Vĩ nói, hiếm khi thấy anh khen ngợi người khác.
An Kỳ cười gật đầu: “Hy vọng bọn họ có thể ở bên nhau, con người phu nhân cũng không tệ, rất xứng đôi với anh ta.”
“Hy vọng hai người ở bên nhau.” Lã Bá Vĩ nói, anh có một chút cảm giác lo lắng mơ hồ.