Chương 795: Tình Riêng Và Đại Ái
CHƯƠNG 795: TÌNH RIÊNG VÀ ĐẠI ÁI
Trong lòng Bạch Nguyệt cảm thấy chua chát, nhưng không có biểu hiện gì, mỉm cười: "Sao anh lại tới đây?"
Cố Lăng Kiệt đi về phía Bạch Nguyệt: "Anh đã nói với em, người của anh luôn bảo vệ em, nên em đi đâu, làm gì, anh đều biết."
Bạch Nguyệt cảm thấy nặng nề, có cảm giác bị giám sát, buồn bực: "Sau này đừng cho người đi theo em nữa, em cảm thấy không thoải mái."
"Anh lo em xảy ra chuyện." Cố Lăng Kiệt không đồng ý.
Bạch Nguyệt khẽ cười một tiếng: "Sẽ không xảy ra chuyện, nếu như xảy ra chuyện, đó chính số mệnh, không cần để ý."
"Anh để ý." Cố Lăng Kiệt ngắn gọn ba chữ, anh dừng đề tài này, nhìn đại sư Cổ Pháp.
Đại sư Cổ Pháp rất lịch sự đứng lên, nói với Cố Lăng Kiệt đang khẽ vuốt cằm: "Cố thí chủ, đã lâu không gặp."
Cố Lăng Kiệt cũng gật đầu với đại sư Cổ Pháp: "Đã lâu không gặp."
"Đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, anh cùng ngồi đi." Bạch Nguyệt nói với Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt không nói lời nào, ngồi xuống bên cạnh Bạch Nguyệt, cầm cốc nước của Bạch Nguyệt lên uống một cốc trà.
Đại sư Cổ Pháp nhìn Cố Lăng Kiệt một chút, hơi nhướng mày.
Bạch Nguyệt nhìn ra điều không bình thường, hỏi: "Sao vậy?"
Đại sư Cổ Pháp mỉm cười, lắc đầu, cũng không muốn nói nhiều.
Ba người đều không gì, bầu không khí hơi nặng nề.
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, bỗng cũng không có lời gì để nói, một lát sau cô hỏi đại sư Cổ Pháp: "Ngày mai khi các ngài thảo luận kinh Phật, tôi có thể đi không? Tôi cảm thấy rất thú vị."
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt xem như không nhìn thấy ánh mắt nhìn mình chăm chú của anh.
"Đương nhiên có thể." Đại sư Cổ Pháp nói.
"Có thể cho tôi địa chỉ và thời gian không?"
"Tôi cho thí chủ số di động của tôi nhé, đến lúc đó có thể liên hệ." Đại sư Cổ Pháp nói.
Bạch Nguyệt cười vui vẻ, lấy điện thoại di động ra: "Xem ra, hôm nay là một ngày rất may mắn của tôi, có thể có được số điện thoại di động của đại sư."
Đại sư Cổ Pháp cũng cười, tỏ ra vui vẻ: "Ngày mai hy vọng thí chủ sẽ đến."
Sắc mặt Cố Lăng Kiệt càng ngày càng khó coi, anh uống sạch nước trong cốc của Bạch Nguyệt.
Bà chủ mang món ăn thứ nhất lên, là bí đỏ dây leo, xanh mơn mởn.
"Đại sư, mời dùng." Bạch Nguyệt mời.
Đại sư Cổ Pháp nếm thử một miếng: "Quả nhiên rất tươi."
Bà chủ nhanh chóng mang tới trứng gà sốt cà chua, nói với đại sư Cổ Pháp: "Tôi biết người nhà Phật các ngài cho rằng lòng đỏ trứng gà là ăn mặn, lòng trắng trứng gà là ăn chay, trứng gà này đều là dùng lòng trắng trứng xào."
"Cảm ơn thí chủ." Đại sư Cổ Pháp nói cảm ơn.
"Đừng cảm ơn với không cảm ơn, đây là việc tôi nên làm." Bà chủ vui vẻ rời đi.
"Trước kia Đại sư dã từng ăn thịt chưa?" Bạch Nguyệt tò mò hỏi.
"Bần tăng chưa từng, từ khi tôi còn là trẻ sơ sinh thì đã bị ném ở cổng chủa, là sư phụ đã cứu tôi." Đại sư Cổ Pháp nói.
"Vậy ngài muốn ăn thịt không?" Bạch Nguyệt lại hỏi.
Đại sư Cổ Pháp cười: "Không muốn, thức ăn chay đã đủ no rồi, đâu còn muốn cái khác, có thể đặt trọng tâm ở nơi khác, ăn cái gì chỉ là kỹ năng cơ bản duy trì con người, trên thực tế, ăn ít mới tốt cho cơ thể."
"Vậy ngài đã từng yêu chưa?" Bạch Nguyệt lại hỏi.
"Chưa từng." Đại sư Cổ Pháp vừa cười vừa nói.
"Vậy ngài có muốn yêu không?" Bạch Nguyệt thuận miệng hỏi.
"Không muốn, cuộc sống của tôi đã rất phong phú, phong phú đến mức tôi cũng không cần cái gì khác nữa, đại ái quý hơn tình yêu, có nhiều tình yêu hơn, cũng cần yêu người khác nhiều hơn." Đại sư Cổ Pháp nói.
Bạch Nguyệt cẩn thận suy nghĩ lời của đại sư Cổ Pháp.
Đại ái quý hơn tình yêu.
Cô không có đại ái sao? Nên vẫn lo lắng trong tình yêu...
Bà chủ lại mang lên món ăn thứ ba, lá khoai lang.
"Đây là món ăn theo mùa, bây giờ thì có, hết mùa này, sẽ rất khó ăn được." Bà chủ giới thiệu.
"Vâng, cảm ơn."
Bà chủ nhìn thấy có thêm một người đàn ông, trước đó vội vàng xào rau, nên quên rót trà.
Bà lập tức chuẩn bị cho Cố Lăng Kiệt một cái cốc, mang thêm một bình trà hoa quả tới.
"Cảm ơn." Bạch Nguyệt vừa cười nói.
Bà chủ cũng mỉm cười, vui vẻ đi xào rau.
Trong suốt bữa cơm, Bạch Nguyệt và đại sư Cổ Pháp tán gẫu, còn Cố Lăng Kiệt ngồi ở bên cạnh, không hề động tới đồ ăn, cũng không nói gì, uống rất nhiều trà hoa quả.
Cơm nước xong xuôi, họ phải đi về.
Cố Lăng Kiệt đứng dậy trước, đi ra ngoài cửa.
Thật ra, bây giờ nhìn thấy Cố Lăng Kiệt, trong lòng Bạch Nguyệt cũng không dễ chịu lắm.
Cô thấy mình không làm sai gì, nhưng vẻ mặt của Cố Lăng Kiệt, cả người u ám, khiến cô cũng rất bực bội.
Ra khỏi cửa, cô ôn tồn nói với Cố Lăng Kiệt: "Em lái xe của mình đến đây, lát nữa em đưa đại sư Cổ Pháp trở về."
Cố Lăng Kiệt nghiến răng, quay mặt đi, anh lên xe của mình, lái xe rời đi trước.
Bạch Nguyệt thở dài một hơi, có khí phách. Anh và cô, cảm giác đã không cùng một thế giới.
Yêu nhau dễ dàng, ở chung khó, cũng chính là thế này.
Khi chung sống sẽ làm mất dần tình yêu, đến chỉ chỉ còn lại chán ghét lẫn nhau, căm hận và bực bội với đối phương, cuối cùng thì chia tay, cả đời không qua lại với nhau.
Có lẽ, cô và Cố Lăng Kiệt cũng sẽ như vậy.
Công việc bình thường của cô chính là đi phỏng đoán lòng người, trong cuộc sống cô chỉ muốn sống thoải mái, hít thở tự do tự tại.
Từ bỏ, chưa chắc không phải một đường ra.
Tạm thời cái gì cô cũng không muốn nghĩ, cô không suy nghĩ nữa, lên xe của mình, đại sư Cổ Pháp ngồi bên cạnh cô.
"Anh ta chắc là đang tức giận." Đại sư Cổ Pháp nói.
"Cảm xúc tức giận sẽ tổn thương đến người khác, ảnh hưởng tâm trạng của người khác, nhưng thật ra tổn thương nhất chính là bản thân mình, nếu như anh ấy không thoát khỏi..." Bạch Nguyệt dừng lại, không có nói tiếp.
"Thật kỳ lạ, nghiệp chướng của thí chủ đã được loại bỏ, nhưng nghiệp chướng của Cố thí chủ lại lớn hơn hai năm trước." Đại sư Cổ Pháp nhìn phía trước nói.
"Nhân sinh vốn chính là một loại tu hành, tu hành xong rồi, có thể khám phá tình yêu, khiến mình và người khác cảm thấy dễ chịu, chưa khám phá, tức là chưa trưởng thành, thì tâm trạng tiêu cực sẽ lặp đi lặp lại, đây là quan điểm của tôi." Bạch Nguyệt hờ hững nói. Cô hít sâu một hơi, lái xe đi.
Sắc trời đã tối, đèn đường đã mở, ánh đèn lúc sáng lúc tối rơi trên gương mặt thanh tú của cô.
Đại sư Cổ Pháp nhìn Bạch Nguyệt: "Thí chủ chuẩn bị từ bỏ sao?"
Bạch Nguyệt cười: "Đại sư, nếu như ngài trở thành nhà tâm lý học, thành tựu chắc sẽ vượt qua tôi, ngài hiểu tính người, hiểu quy tắc hơn tôi."
"Làm hòa thượng, cũng có thể độ hóa người trần, phật cho rằng, nhân sinh vốn chính là tuần hoàn, đời này chết rồi, sẽ luân hồi chuyển thế, nếu như kiếp này làm nhiều việc tốt thì cuộc sống kiếp sau sẽ rất tốt, nếu như kiếp này nghiệp chướng quá nhiều thì kiếp sau sẽ trải qua rất nhiều kiếp số, nếu luôn làm chuyện tốt, mỗi kiếp đều làm việc tốt thì sẽ thành Phật, không phải chịu nỗi khổ luân hồi chuyển thế." Đại sư Cổ Pháp nói.