Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 930: Nếu Tôi Không Đi Thì Sao?​




CHƯƠNG 930: NẾU TÔI KHÔNG ĐI THÌ SAO?
“Hắc Muội, thích trời có tuyết rơi không?” Mục Uyển hỏi.
“Không thích, tuyết rơi chúng em sẽ gia tăng độ khó huấn luyện, hơn nữa rất dễ bị bệnh, em vẫn thích mùa xuân và mùa thu hơn, không nóng không lạnh, thoải mái nhất.” Hắc Muội thành thật nói.
Mục Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Tôi thích tuyết rơi.”
Mỗi lần đến tuyết rơi, Hình Thiên đối xử với cô rất tốt, cho cô vùi trong người anh mà ngủ, rất ấm áp.
Điện thoại di động reo lên, cô thấy vẫn là Hạng Thịnh Duật, cau mày, không nhịn được bắt máy: “Sao rồi?”
“Tuyết rơi rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Tôi biết.”
“Loại thời tiết như thế này đừng ra ngoài đi lung tung, lúc nãy còn nói đau kia kìa?” Giọng điệu Hạng Thịnh Duật có hơi trách cứ.
Mục Uyển nở nụ cười, hơi khiêu khích nói: “Lúc nhìn thấy anh thì đau, lúc không nhìn thấy anh thì không đau.”
“Vậy đoán chừng hôm nay em phải đau cả đêm rồi, người của anh đã đi đón em rồi, đêm nay em đến chỗ anh ngủ.” Hạng Thịnh Duật ngang ngược ra lệnh.
Mục Uyển chột dạ, cô vừa nói chuyện điện thoại với Lục Bác Lâm, anh ta sẽ không biết chứ?
Không, không thể nào.
“Hắc Muội, tìm người điều tra một chút, phòng của chị có thiết bị nghe lén hay không?” Mục Uyển nghiêm nghị dặn dò.
“Hả?” Hắc Muội chột dạ nhìn Mục Uyển, nghĩ ngợi một hồi, thành thật khai báo: “Phòng của chị có thiết bị theo dõi, là do em lắp vào, để đảm bảo an toàn cho chị.”
Mục Uyển ngạc nhiên nhìn Hắc Muội : “Em ghi hình rồi?”
“Bình thường sẽ quay lại ngày hôm đó, ngày thứ hai liền xóa.” Hắc Muội thẳng thắn nói.
Mục Uyển nhìn chằm chằm Hắc Muội, rất nhiều ý nghĩ hiện lên trong đầu: “Tài xế lái xe quay trở về.”
“Dạ?”
“Trở về nhà họ Hạng.” Mục Uyển ra lệnh.
“Vâng.” Tài xế nghe xong quay trở lại.
“Chị, sao vậy?” Hắc Muội không hiểu hỏi.
“Lát nữa em mở toàn bộ băng ghi hình hôm nay cho tôi, đặc biệt là phòng của tôi.” Mục Uyển kích động nói.
“Tại sao lại như vậy?” Hắc Muội càng không rõ.
“Không có gì, em chỉ cần làm như lời tôi nói là được.” Mục Uyển thâm thúy nhìn về phía trước.
Chỉ cần cô có bản ghi hình Hạng Thịnh Duật ép cô, đời này Hạng Thịnh Duật không thể làm Tổng thống.
Kế hoạch của cô, nỗ lực của cô, mục tiêu phấn đấu của đời này liền đạt đến, cô thực sự có thể rời khỏi cái nơi ăn người không nhả xương này.
Xuống xe, Mục Uyển đi tới phòng nhỏ bên hồ.
Hắc Muội đi theo bên người Mục Uyển, lo lắng nói: “Chị. Chị chậm chút, tuyết rơi đường trơn.”
Mục Uyển không lo được nhiều như vậy, dốc sức chạy về trước, đến phòng nhỏ bên hồ, cô xoay người, nắm bả vai Hắc Muội: “Lập tức mở băng ghi hình ra, đưa tôi.”
“Vâng.” Hắc Muội vào phòng, mở máy tính, tìm xem băng ghi hình, lông mày cau lại.
Mục Uyển thấy biểu hiện của em ấy không bình thường: “Sao vậy? không tìm ra sao?”
“Đúng là kỳ lạ, camera hình như bị người ta ngắt kết nối, có một khoảng thời gian không quay.” Hắc Muội nói.
Mục Uyển vọt đến trước máy tính: “Không có khoảng thời gian kia, em chuyển cảnh đến phòng tôi.”
Hắc Muội chuyển cảnh đến phòng Mục Uyển, nhìn thấy Mục Uyển về phòng đi ngủ, sau đó, toàn bộ mất kết nối, đợi đến khi tín hiệu khôi phục, là sau khi Hạng Thịnh Duật đi.
Nói cách khác, khoảng thời gian Hạng Thịnh Duật ở đó đều không ghi hình được.
Anh ta sớm đã đoán được trong nhà cô có camera sao?
“Hắc Muội, trong phòng tôi ngoài camera của em ra, còn có của người khác không?” Mục Uyển hỏi.
“Hẳn là không có, lúc em lắp đặt, có lắp qua thiết bị chống theo dõi.”
“Có người có thể dùng hacker, xâm nhập hệ thống giám sát của em, từ đó cũng đạt được mục đích giám sát ư?” Mục Uyển hỏi.
“Không thể, bên trong đã lắp thiết bị chống theo dõi.” Hắc Muội giải thích.
Mục Uyển đã hiểu, ngồi xuống ghế, yên lặng một hồi, lâm vào trầm tư.
Hắc Muội cũng không biết nói gì, chờ bên cạnh cô.
Mười phút sau.
“Em hủy camera phòng tôi đi, tôi cần có không gian riêng.” Mục Uyển dặn dò, đứng lên, xoay người.
Vừa rồi cô kích động bao nhiêu, bây giờ liền sa sút bấy nhiêu.
Giống như hao tổn hết tất cả tinh thần, trở nên uể oải và mệt mỏi.
Cô mở cửa, một trận gió thổi đến, tuyết rơi trên người, tất cả đều là cảm giác lạnh lẽo.
“Cô chủ, chị không sao chứ?” Hắc Muội lo lắng hỏi.
“Ừm, không sao.” Mục Uyển đáp, nhìn bầu trời âm u.
Vốn không có việc gì, có hy vọng, khi hy vọng vụt mất, sẽ có sự chênh lệch cảm xúc.
“Đi thôi.” Mục Uyển trầm giọng nói, khép lại quần áo, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Hắc Muội vốn là một cô bé đơn giản, thấy tâm trạng Mục Uyển không tốt: “Có phải em khiến chị giận không? Em hẳn nên sớm nói cho chị, xin lỗi.”
“Không có gì, em cũng vì cân nhắc cho an toàn của tôi thôi.” Mục Uyển dịu dàng nói.
Hắc Muội thật cảm thấy, vợ Tổng thống rất tốt, là người phụ nữ dịu dàng nhất cô gặp qua trên đời này.
“Cô chủ, thực ra……thực ra……” Hắc Muội muốn nói cho cô, em ấy là người của Tổng thống, lời nói nghẹn tại yết hầu.
Mục Uyển quay đầu nhìn cô, mỉm cười: “Đừng lo lắng, em không muốn nói, thì không cần nói nữa, không sao cả.”
Hắc Muội cúi đầu, rất áy náy, nhưng nó lo sau khi nó nói ra, vợ Tổng thống sẽ đuổi mình đi.
Mục Uyển đi tới cửa, ra cửa, hai người đeo kính, mặt không cảm xúc đứng trước mặt cô.
“Các người là ai? Làm gì thế!” Hắc Muội nghiêm nghị nói, che trước người Mục Uyển.
“Cô Mục, cậu chủ bảo bọn tôi đến đón cô, cậu ấy nói đã thông báo cho cô trong điện thoại rồi.” Người đeo mắt kính nghiêm túc nói.
Mục Uyển đoán đây là người của Hạng Thịnh Duật: “Nếu tôi không đi thì sao?”
Người đeo kính giơ súng lục lên, nhắm ngay Hắc Muội, lạnh giọng nói: “Cậu chủ nói, bắn chết cô ấy, dẫn cô chủ đi.”
Hạng Thịnh Duật đúng là biết cách uy hiếp, cho dù cô chống cự, cũng là uổng phí sức lực.
“Tôi biết rồi. Tôi nói vài câu với em ấy.” Mục Uyển nói, xoay người, đối mặt với Hắc Muội, lấy năm trăm tệ từ trong túi ra, nhét vào tay Hắc Muội .
“Cô chủ, chị đang làm gì thế?” Hắc Muội khó hiểu hỏi.
“Tự đi ăn cơm tối, sau khi trở về, giúp tôi trông nhà, vì đề phòng những người kia hỏi chuyện em, em đừng để người khác nhìn thấy mình, ngày mai tôi về.” Mục Uyển nói.
“Ngày mai?” Hắc Muội nhìn người đàn ông mang kính: “Ngày mai cô chủ mới về được sao? Những người này là ai, có thể làm hại cô chủ hay không, nếu bọn họ làm hại cô chủ, xem như em mất mạng, cũng sẽ bảo vệ an toàn cho cô chủ.”
“Nếu bọn họ hại tôi, bây giờ cũng không để tôi và em trò chuyện ở đây đâu, tôi không sao, em về đi, đợi đến khi tôi về rồi tính tiếp.” Mục Uyển dặn dò.
Hắc Muội gật đầu.
Mục Uyển lên xe.
Thật kì lạ, xe không lái về hướng biệt thự lần trước, mà đi về hướng khác……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK