Chương 869: Cuối Cùng Vẫn Phải Chia Ly
CHƯƠNG 869: CUỐI CÙNG VẪN PHẢI CHIA LY
“Cảm ơn anh Thẩm.” Lúc này Rosen mới ngẩng đầu nhìn Lưu San.
Lưu San vui vẻ cười, đôi mắt cong cong, ôm lấy cánh tay của Thẩm Diên Dũng: “Đi thôi, đi thôi, em chưa đến nước Anh bao giờ, hahaha.”
Cô hiếu kì nhìn xung quanh, xung quanh toàn là người nước ngoài, còn có các em bé nước ngoài nữa.
Đám trẻ đó rất xinh đẹp, da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn, tóc vàng như búp bê vậy.
Cô cũng muốn nuôi một bé người nước ngoài như vậy.
Bọn họ ra ngoài, có xe đến đón, Lưu San đang định ngồi lên xe, bỗng có tiếng súng nổ lên, bắn vào cửa xe.
Ánh mắt Thẩm Diên Dũng lướt ánh lên sự sợ hãi: “Nằm xuống.”
Lưu San không hiểu chuyện gì xảy ra, nằm xuống, Thẩm Diên Dũng cũng nằm xuống cạnh cô, cố hết sức bảo vệ cô.
Bên ngoài tiếng súng nổ lên ầm ầm, Lưu San chua xót nhìn Thẩm Diên Dũng, nhìn sắc mặt anh.
Không phải anh nói đến nước Anh để giải sầu à?
Nhưng mà nhìn tình hình này, không phải anh để người của Bạch Nguyệt đến đây cứu cô chứ?
Cô có chút giận, chui từ cánh tay của Thẩm Diên Dũng ra ngoài, còn cảm giác được Thẩm Diên Dũng đẩy cô một cái.
“Cẩn thận.” Giọng nói của Rosen vang lên.
Lưu San chỉ nghe thấy tiếng súng ‘bằng bằng’, một phát súng vốn dĩ bay đến đầu cô, nhưng bị Rosen ngăn lại, viên đạn xuyên qua cánh tay của anh, một viên đạn khác từ trong xe bỗng bắn ra.
Lưu San sợ hãi quay đầu, súng trong tay Thẩm Diên Dũng bắn vào tài xế, trong tay tài xế cũng cầm một chiếc súng khác.
Đột nhiên Lưu San hiểu ra.
Ban nãy tài xế nhắm vào cô, may mà cô chui ra, mới tránh được tai họa đó.
Mà đám người này, không thể là người của Bạch Nguyệt, tài xế muốn giết cô, vậy thì chắc chắn là người của Đường Quốc Trung rồi.
“Lên xe.” Thẩm Diên Dũng gấp gáp nói.
Cô không thể bỏ lại Rosen, Lưu San chạy đến chỗ Rosen, cố gắng kéo anh lên xe, sau đó Thẩm Diên Dũng đóng cửa lại.
Chiến xe này có thể chống đạn, bọn họ tạm thời đã an toàn.
“Cậu không sao chứ?” Lưu San lo lắng hỏi Rosen.
Ánh mắt Rosen hằn lên những tia đỏ, giữa sự sống và cái chết, Lưu San không bỏ anh lại, anh đã rất cảm kích rồi: “Không sao, chỉ bị thương ở cánh tay thôi, không sao cả.”
Lưu San nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Diên Dũng đem theo một nhóm người nhỏ, nhưng đối phương ít nhất cũng có ba nhóm, bọn họ sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Biết rõ là sắp phải chết, thật kì lạ, cô lại không cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ giết cô, chắc sẽ không giết Thẩm Diên Dũng đâu, từ bây giờ về sau, Thẩm Diên Dũng cũng sẽ không còn điểm yếu là cô nữa.
Đột nhiên, bốn phương tám hướng lại xuất hiện rất nhiều người.
Lưu San thấy tình hình chuyển biến xấu: “Những người kia là cảnh sát à?”
Thẩm Diên Dũng giữ lấy tay của Lưu San: “Đợi anh.”
Lưu San nhíu mày, ánh mắt lo lắng, nghi ngờ, gương mặt cũng trở nên nghiêm trọng hơn: “Đám người đó, là người của Bạch Nguyệt?”
Mọi chuyện đến nước này, Thẩm Diên Dũng cũng không phải giấu làm gì nữa: “Đáng lẽ hôm nay bọn họ phải chặn đường chúng ta.”
“Vậy anh nói đến đây giải sầu là lừa em à?” Lưu San không bình tĩnh nổi.
“Trong nhà nhiều người, không biết đám người kia có phải người của bọn họ không, anh chỉ có thể nói như vậy, xin lỗi.” Thẩm Diên Dũng nói.
Hốc mắt Lưu San ửng đỏ, quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bọn họ vốn dĩ đã bàn bạc với nhau rồi, đợi cánh tay chữa khỏi, rồi chia tay.
Nhà của Nhậm Hải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kế hoạch của bọn họ bắt buộc phải đẩy lên.
Cô có thể hiểu được, cô cũng không có lí do để làm loạn.
Chỉ là, tâm trạng của cô rất tệ, dù sao, cô đã sắp xếp rất nhiều chuyện quan trọng muốn làm cùng anh.
“Em chỉ muốn đưa Rosen đi.” Lưu San cứng rắn nói.
“Không được, em bị cứu đi, bọn họ cũng không còn cách nào khác, nhưng nếu Rosen đi cùng em, bọn họ sẽ tưởng em và Rosen là một đôi, người nhà của Rosen chắc chắn sẽ bị giết hết.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Bây giờ Rosen và người nhà cậu ấy an toàn rồi chứ? Cậu ấy vì em mà đỡ một viên đạn, bọn họ sẽ không bỏ qua cho cậu ấy, cậu ấy ở chỗ anh quá nguy hiểm.”
“Chỉ cần có anh ở đây, bọn họ sẽ không dám động đến cậu ấy, vì cậu ấy đã cứu em, anh sẽ bảo vệ cậu ấy thật cẩn thận, ai dám làm vậy, anh sẽ giết cả nhà chúng.” Thẩm Diên Dũng mạnh mẽ nói.
Lưu San không kịp suy nghĩ, một đám người đã vây quanh chiếc xe, súng nhắm vào cửa xe, có người mở cửa xe ra.
Thẩm Diên Dũng vẫy tay, bọn họ liền kéo Lưu San rời đi.
Lưu San thấy mình càng ngày càng xa Thẩm Diên Dũng, còn chưa kịp nói những lời trong lòng, cô đã bị đưa lên xe, rồi trong chốc lát, biến mất trước ánh mắt của Thẩm Diên Dũng.
Có cảnh sát người Anh bước đến…
Thẩm Diên Dũng nhìn Rosen, trực tiếp hỏi: “Chuyện của Nhậm Hải là do cậu làm à?”
Rosen ngạc nhiên nhìn Thẩm Diên Dũng.
Anh ta tự cảm thấy mình làm không có chút sơ hở nào: “Sao anh lại cho ra là tôi? Tôi vẫn luôn ở trang viên không hề ra ngoài.”
“Bọn họ chết vì trúng độc, cậu không cần phải ra ngoài, cậu chỉ cần nghĩ cách làm nước bọn họ uống có độc là được.” Thẩm Diên Dũng nói.
Rosen khẽ buông mắt, không hề chối bỏ: “Là tôi làm, ngày hôm đó tôi nhìn thấy Nhậm Hải gọi Lưu San đến một gốc cây, cậu ta ép Lưu San phải tự sát, bản báo cáo tâm lí của Lưu San tôi cũng nhìn thấy rồi, cô ấy phải chịu quá nhiều gánh nặng, nếu còn giữ lại Nhậm Hải, cô ấy sẽ không được yên ổn.”
“Cậu thật tốt với cô ấy.” Thẩm Diên Dũng nghi ngờ nhìn Rosen.
Rosen khẽ giương khóe miệng: “Trong nhà tôi có vài anh chị em, tôi là do mẹ sinh ra, những chị em khác là do mẹ tôi với bố dượng tôi sinh ra, từ bé tôi đã không được yêu thương, tôi tìm được cơ hội, thi vào Học viện Hoàng gia, mới có thể thoát được sự giam cầm trong quá khứ, tôi rất thích tính cách của Lưu San, cho dù là bị ép đến ranh giới vực sâu, cô ấy vẫn giữ được nụ cười.”
“Cậu hạ độc thế nào?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
“Bình thường tôi có huấn luyện một đám chim bồ câu, hạ thuốc khiến bọn họ chết, chuyện này cũng khá dễ dàng.” Rosen nói.
“Vậy Nhậm Hải thì sao? Kiểm tra được có Kali Xyanua trong máu anh ta. Sao cậu lại nhằm vào một mình anh ta để hạ độc?” Thẩm Diên Dũng không hiểu hỏi.
“Nhậm Hải thích một cô gái, cô gái kia là người của tôi, khiến cô ấy hạ độc là một chuyện dễ như trở bàn tay, cô ấy chỉ ngủ đến nửa đêm, xác nhận Nhậm Hải đã chết, mới thông báo cho thủ hạ của Nhậm Hải, bọn họ sợ chuyện Nhậm Hải tìm gái bị bại lộ, liền đưa cô ấy đi, tôi đưa cho cô ấy một số tiền khiến cô ấy có thể sống một đời an ổn.” Rosen giải thích.
“Cậu muốn tốt cho Lưu San.” Thẩm Diên Dũng cảm thán.
Rosen cười khổ, có rất nhiều lời, anh còn chưa nói ra, cũng không thích hợp nói với Thẩm Diên Dũng.
Cảnh sát Anh bao vây chiếc xe, Đường Quốc Trung gọi đến, tức giận: “Rosen, cậu đang làm cái gì? Nếu không phải do cậu, Lưu San đã sớm chết rồi.”
Rosen để Thẩm Diên Dũng ra ngoài mới chất vấn: “Tôi nên hỏi ông đang làm gì mới phải, chuyện ông muốn giết Lưu San đã nói với tôi chưa? Tôi có đồng ý chưa? Bây giờ ông tự làm chủ, sao tôi biết được đó là người của ông.”
Đường Quốc Trung vẫn chưa hết tức giận: “Bây giờ Lưu San được bọn người của Bạch Nguyệt cứu đi rồi, tiếp theo phải làm sao mới được.”
“Lưu San sẽ không nói ra là ông ép cô ấy đâu, dù sao Thẩm Diên Dũng cũng ở trong tay ông, Bạch Nguyệt cứu Lưu San, cũng không ảnh hưởng đến bọn tôi.”
“Sợ thì sợ, Thẩm Diên Dũng đã biết là người của chúng ta động thủ rồi, cậu ta quá thông minh.”