Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1220: Dễ Thương​




CHƯƠNG 1220: DỄ THƯƠNG
“Có vấn đề gì sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi rồi đến nhấc bổng cô đặt lên giường.
Mục Uyển không hề giật mình bởi cô đã quá quen với cách xử xự của Hạng Thịnh Duật.
“Khi anh đi MXG đã vắng mặt một thời gian tương đối dài rồi, bây giờ vẫn còn đi nghỉ dưỡng sao?” Mục Uyển cảm thấy rất ngạc nhiên.
Hạng Thịnh Duật thản nhiên trả lời: “Đi MXG đâu phải là đi nghỉ dưỡng đâu, anh đã kí kết được một hợp đồng làm ăn lớn, vẫn là đang làm việc. Vì thế bắt đầu từ ngày mai mới là kỳ nghỉ đích thực. Một năm anh mới nghỉ ngơi có mấy ngày, không có vấn đề gì chứ.”
Một năm chỉ nghỉ có mấy ngày này?
“Em cảm thấy anh ngày nào cũng là đang nghỉ ngơi.” Mục Uyển nói không khách khí.
“Thì vốn đó là chuyện mấy tiếng đồng hồ thì anh đã giải quyết trong vòng một tiếng rồi, thời gian còn lại đương nhiên là dùng để thư giãn. Cũng giống như 10 đề toán của thầy giáo giao, người bình thường cần đến 10 tiếng đồng hồ, người ngu hơn thì cần 20 tiếng, còn anh 10 phút là có thể làm xong.”
Mục Uyển thấy Hạng Thịnh Duật càng lúc càng kiêu ngạo. Bỏ đi, tính khí đó của anh ta cô cũng đã quen rồi. Hạng Thịnh Duật biết rõ anh ta đang và cần làm gì, vì thế cô phải lo lắng gì chứ!
“Em ra ngoài ăn sáng, anh đi không?” Mục Uyển hỏi.
“Đương nhiên là có.” Hạng Thịnh Duật nhìn đăm đăm cô.
Thấy ánh mắt của Hạng Thịnh Duật nhìn mình, Mục Uyển thấy có gì đó rất lạ, không thể không đề phòng.
Hạng Thịnh Duật nắm tay của Mục Uyển ra ngoài, cô thấy không được thoải mái nên muốn rút tay ra. Như biết được ý nghĩ của Mục Uyển, Hạng Thịnh Duật càng lúc càng nắm tay cô chặt hơn. Mục Uyển hai lần rút tay ra nhưng không thành nên cô đành bỏ cuộc.
Thấy vậy Hạng Thịnh Duật liền mỉm cười đắc ý, anh ta giống hệt như một đứa trẻ có được kẹo, vô cùng thích thú.
Quản gia đã chuẩn bị cho họ bữa sáng rất phong phú, có bánh bao nhỏ, sủi cảo nhân tôm, trứng luộc, cháo thịt băm và ba loại rau khác nhau.
“Em ăn nhiều chút đi, gầy trông thân hình chẳng đẹp tẹo nào.” Hạng Thịnh Duật nói với Mục Uyển.
Mục Uyển: “…”
Cô ấy có thân hình không đẹp sao? Kể cả khi Mục Uyển không còn quan tâm đến vẻ bề ngoài nữa thì cũng không thể tin lời đàn ông.
“Anh có tin qua hai ngày nữa em sẽ đi thẩm mỹ viện không?” Mục Uyển nhìn chằm chằm Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật lại càng thích thú: “Dường như em rất quan tâm đến cảm nhận của anh về em?”
“Ý của em là sẽ khiến cho anh không nhận ra nữa.” Mục Uyển thản nhiên đáp.
Hạng Thịnh Duật: “…”
“Em không muốn ăn nhiều, lại nghĩ đến việc đi viện thẩm mỹ, đầu em có vấn đề sao?”
Mục Uyên nghe vậy liền cười: “Não anh mới có vấn đề đó.”
Hạng Thịnh Duật im lặng không nói gì, anh ta chăm chăm nhìn Mục Uyển, ánh mắt đó như sự bình lặng trước cơn giông bão. Từ trước đến nay chưa có người nào nói anh ta như vậy. Cha mẹ anh ta không, thuộc hạ thì càng không dám. Nhưng Mục Uyển không sợ, ai kêu anh ta chê bai cô trước.
Hạng Thịnh Duật nhìn một lúc rồi thấy việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì nên bắt đầu ăn sáng. Không hiểu sao Mục Uyển lại cảm thấy buồn cười, cô bật cười ra tiếng rồi gắp cho Hạng Thịnh Duật một chiếc bánh bao: “Người khác không biết thân hình của em như thế nào, anh cũng không biết sao? Anh muốn dùng ánh mắt để thể hiện lời nói sao?”
Hạng Thịnh Duật quay ra nhìn Mục Uyển: “Em có muốn đấu với anh không?”
Mục Uyển biết Hạng Thịnh Duật rất khỏe, cường tráng. Nhưng cô ấy là phụ nữ, cũng không nên để thua anh ta. Nhưng nếu thi với Hạng Thịnh Duật thì đúng là kí quái.
“Anh muốn có một thân hình đẹp sao?” Mục Uyển hỏi.
Anh ta không thích thân hình đẹp thì cũng chính là muốn quan hệ với Mục Uyển, nên chẳng có nghĩ nhiều. Chỉ là Hạng Thịnh Duật cảm thấy Mục Uyển rất gầy, anh cảm thấy xót nên muốn cô ăn nhiều hơn để đảm bảo sức khỏe.
“Em mau ăn đi.” Nói rồi Hạng Thịnh Duật gắp sủi cảo cho Mục Uyển.
Mục Uyển vừa ăn vừa quan sát Hạng Thịnh Duật, nếu như anh ấy thực sự nổi giận với cô thì Mục Uyển không cảm thấy sợ hãi, ngược lại cô còn thấy thoải mái hơn. Thế nhưng lúc này Hạng Thịnh Duật lại tỏ ra rất bình tĩnh, không hề tức giận và cũng không làm tổn thương cô.
“Em ăn nhiều một chút thì sẽ béo hơn, trở nên đẹp hơn chút. Khi em còn học cấp ba cũng có vóc dáng không tồi.” Mục Uyển nói.
Cấp ba có lẽ cũng là khoảng thời gian mà Mục Uyển béo nhất. Nguyên nhân có lẽ vì đó là khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp, vả lại cô cũng không phải trải qua nhiều chuyện đau lòng, hơn nữa tình cảnh lúc đó cũng không giống như bây giờ.
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật đáp rồi nói tiếp: “Không phải nói là sau khi lên giường thì trở nên đẹp hơn sao?”
Mục Uyển: “…”
Hạng Thịnh Duật tiếp tục công kích: “Đấy là lí do của anh nên lần nào em cũng không nhường.”
Mục Uyển: “…”
Bữa sáng này cũng không thể ăn ngon miệng được. Không biết là do mới dậy nên chưa có tinh thần hay là do mới sáng ra đã phải đấu khẩu với Hạng Thịnh Duật.
Sau khi ăn sáng quay lại phòng nghỉ chưa lâu thì đã đến bữa trưa. Tâm trạng của Hạng Thịnh Duật rất tốt, lúc nào cũng nắm chặt tay cô, kể cả lúc ăn cũng không buông. Mục Uyển đã cố rút tay ra nhiều lần nhưng không được.
“Anh cứ như vậy thì em sao ăn cơm được?” Mục Uyển phàn nàn.
Hạng Thịnh Duật vẫn rất vui, gắp một miếng thịt kho đưa lên miệng Mục Uyển: “Nào, để anh bón cho em.”
Mục Uyển quay mặt đi. Trước đây cô cảm thấy hai người lớn cứ đút qua đút lại cho nhau ăn có chút ghê… chính là cảm thấy kiểu ân ái đó không phù hợp với độ tuổi của cô.
“Cần anh bón cho em sao?” Hạng Thịnh Duật thấy Mục Uyển không chịu ăn liền hỏi.
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật đầy khó hiểu, chẳng lẽ lúc này không phải anh ta đang bón sao?
Hạng Thịnh Duật liền dùng môi kẹp miếng thịt rồi mớm qua cho Mục Uyển.
Mục Uyển: “…”
Mục Uyển đỏ bừng cả mặt, cô quay ra nhìn thấy quản gia và mọi người đang nhìn lại càng cảm thấy ngại. Cô cắn lấy miếng thịt nhưng để ở đầu lưỡi, không ăn. Nhưng Hạng Thịnh Duật không để yên, anh cứ tiếp tục kề môi vào sát môi cô. Bỏ đi, tốt nhất là ăn cho lành.
Lúc đó Hạng Thịnh Duật mới buông cô ra, anh nhìn cô mỉm cười hỏi: “Xấu hổ sao?”
Lẽ nào cô có thể nói không phải sao? Xấu hổ sao? Mà là hơn thế, sắp bị anh ta chọc cho tức chết.
“Mọi người đều đang nhìn.” Mục Uyển nói nhỏ.
“Cứ để cho họ nhìn.” Hạng Thịnh Duật thản nhiên đáp.
“Như vậy không được.”
“Có gì mà không được?” Hạng Thịnh Duật quay ra nhìn cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK