Chương 605: Anh Ta Khi Ghen Thật Đáng Sợ
CHƯƠNG 605: ANH TA KHI GHEN THẬT ĐÁNG SỢ
“Em hiểu rồi. Anh bỏ tay em ra trước đã, chúng ta ở trong này lâu, mấy tên thuộc hạ của anh nhất định sẽ nghĩ linh tinh. Lát nữa khi ra ngoài anh hãy giả bộ như vẫn còn rất giận em, tốt nhất không nên để họ phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta.” Lưu San nhắc nhở Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Thiên Dũng vẫn ôm Lưu San nói: “Bên ngoài đều là những người thân cậy với anh.”
“Người thân cậy, rất nhiều người bị những người tin tưởng ở bên cạnh hãm hại. Những gì em nói đều là sự thật, em đã thấy rất nhiều những tin tức như vậy, tất cả những người có chức có quyền trở về tay không, đều là do thuộc hạ thân cận báo thù.” Lưu San chân thành nói.
Lưu San càng không muốn người khác biết về mối quan hệ của hai người họ thì Thẩm Diên Dũng càng muốn công khai cho toàn dân thiên hạ biết.
“Có một chuyện cần phải nói cho em biết, Giang Diệp đã biết Tiểu Bối là con của anh. Với mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa anh và Giang Hành Duật thì nói không chừng có ngày hắn sẽ bắt Tiểu Bối uy hiếp anh, vì thế anh đã đưa Tiểu Bối chuyển đến chỗ khác.”
“Anh biết Tiểu Bối ở đâu sao?” Lưu San giật mình mở to mắt nhìn Thẩm Diên Dũng.
“Theo em thì sao?” Thẩm Diên Dũng hỏi ngược lại.
Lưu San: “…”
Cô cảm thấy chuyện này không xong rồi, trong đầu nghĩ lần này coi như xong. Thẩm Diên Dũng đã tìm thấy Tiểu Bối, sau này nếu cô muốn chạy trốn sẽ rất khó, chuyện này rốt cuộc nên làm như thế nào mới tốt.
Thẩm Diên Dũng nhìn Lưu San trong bộ dạng đầy bối rối, anh buông tay rồi bước ra ngoài với vẻ mặt lạnh ngắt. Mặt Lưu San trở nên trắng bệch, chạy chậm theo sau lưng Thẩm Diên Dũng. Lúc này không cần giả bộ, tất cả mọi người đều biết tổng thống đang tức giận, trợ lí Lưu lần này chết chắc rồi.
Thượng tá Trình lại có thấy có điều bất thường, kéo tay Lưu San lại hạ giọng hỏi: “Rốt cuộc cô đã làm gì mà khiến tổng thống tức giận như vậy?”
“Tôi cảm thấy người tức giận nên là tôi mới phải, Tiểu Bối của tôi…” Lưu San rưng rưng nói.
“‘Mặt bẩn’ gì, mặt có dính bẩn sao? Trên thuyền còn có rất nhiều các loại sữa rửa mặt khác.” Thượng tá Trình không hiểu vấn đề đang xảy ra.
Lưu San nhận ra bản thân đã nói những lời không nên nói. Làm người đúng là mệt mỏi, không thể muốn nói gì thì nói; “Tôi vẫn còn, không cần nữa.”
“Cô đi theo tôi, tôi đã xắp xếp phòng cho cô rồi. Lát nữa hãy nói chuyện tử tế với tổng thống, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy tức giận như vậy.” Thượng tá Trình nhắc Lưu San.
“Ừm.” Lưu San lên tầng theo Thượng tá Trình, bước vào trong phòng.
Đưa Lưu San lên phòng xong, Thượng tá Trình liền rời đi không làm phiền cô nữa.
Lưu San ngồi trên sofa đầy lo lắng nhưng không thể làm gì được. Từ đầu đến cuối cô là người yếu đuối, cô cảm thấy chán ghét bản thân mình vì quá vô dụng. Nếu như cô có thể giống Bạch Nguyệt muốn làm gì cũng làm đến cùng thì tốt biết bao.”
Bỗng có tiếng mở cửa, Lưu San quay ra thì thấy Thẩm Diên Dũng bước vào.
“Anh đã đưa Tiểu Bối đi đâu? Em có phần không yên tâm về Tiểu Bối.” Lưu San lo lắng hỏi.
“Em yên tâm, Tiểu Bối giờ ở một nơi rất an toàn. Đợi một năm sau khi mà anh cưới em về sẽ đưa nó trở về bên cạnh ba mẹ.” Thẩm Diên Dũng nói.
Điều đó cũng có nghĩa rằng nếu Lưu San bỏ trốn thì cả đời này cô cũng không thể gặp lại Tiểu Bối. Nhưng cô cũng không thể làm gì khác.
“Bao lâu nữa chúng ta mới cập bến?” Lưu San hỏi
“Một tiếng nữa.”
“Ừm.” Lưu San buồn bã đáp lại, biết Tiểu Bối ở trong tay của Thẩm Thiên Dũng làm cô chẳng còn tâm trạng nào để quan tâm nhiều đến thứ khác.
“Sao vậy?” Thẩm Diên Dũng lạnh lùng hỏi, cau mày nhìn Lưu San.
Mặc dù hỏi tại sao, nhưng hiện giờ Lưu San đang nghĩ gì, anh có thể đoán ra được, chính vì thế mà Thẩm Diên Dũng cảm thấy khó chịu.
“Em muốn gặp Tiểu Bối” Lưu San nói.
Thẩm Diên Dũng chẹp miệng, bước tới trước Lưu San, ôm eo và nhìn Lưu San như muốn khóa chặt cô lại: “Vì sự an toàn của Tiểu Bối, giờ chúng ta tạm thời không nên gặp nó, chẳng phải bạn của em cũng vậy sao? Cố Lăng Kiệt đã giấu con của bọn họ đi. Còn nếu bây giờ em thực sự nhớ con, vậy thì bây giờ chúng ta hãy tạo ra những đứa trẻ, dù sao cũng sắp kết hôn, có khi còn có thể bế thêm Tiểu Bảo. Em thấy sao?”
“Không cần, như vậy cũng rất nguy hiểm, được chưa?” Lưu San tiếp tục: “Anh đang nhầm lẫn gì sao?”
“Nhầm lẫn, anh vẫn còn nhớ rõ những gì em nói với anh trong phòng họp, chẳng phải hỏi anh là có muốn hay không sao? Anh muốn.” Thẩm Diên Dũng nói rồi ngồi xuống bên cạnh Lưu San, nhìn chằm chằm cô.
Lưu San trở nên bất động, không khí trong phòng trở nên ngột ngạt: “Bây giờ sao, em vẫn chưa ăn cơm.”
“Bọn họ đang chuẩn bị rồi, ít nhất cũng cần tới nửa tiếng, vẫn còn thời gian, vận động một chút rồi ăn cơm, như vậy sẽ thấy ngon hơn.” Thẩm Diên Dũng nhẹ nhàng nói.
Lưu San vẫn cứng ngắt, không cử động gì.
“Em cần suy nghĩ bao lâu?” Thẩm Diên Dũng nhìn thẳng vào mắt Lưu San hỏi.
Lưu San cảm thấy lần này không thể trốn tránh, cô liền ngồi lên đùi Thẩm Diên Dũng, vòng tay ra sau cổ anh. Nhưng trong lòng cô dù một chút cũng không muốn gần gũi với Thẩm Diên Dũng.
“Diên Dũng, có thể đợi đến ngày mai có được không?” Lưu San dịu dàng.
Thẩm Diên Dũng khẽ cười: “Lại là ngày mai, ngày mai lại còn việc khác phải làm.”
Lưu San nhìn xuống đầy thất vọng.
Thẩm Diên Dũng khẽ vuốt tóc Lưu San: “Sao, em còn muốn lừa anh đến bao giờ? Bị anh phát hiện chỗ ở của Tiểu Bối, cảm thấy không trốn được nữa nên cảm thấy buồn sao?”
Lưu San nghe xong có chút bối rối nhìn Thẩm Diên Dũng. Anh vẫn nhìn Lưu San như vậy, đôi mắt đầy ẩn ý.
“Cũng không hẳn là như vậy.” Lưu San đáp, xong cô lại lo lắng bị Thẩm Diên Dũng hỏi lại vậy thì là gì. Nên Lưu San liền hôn Diên Dũng ta, không để anh lên tiếng.
Thẩm Diên Dũng không phản ứng lại, cũng không nói gì, chỉ nhìn Lưu San. Nhìn anh giống hệt như một bức tượng không có cảm xúc. Lưu San vẫn tiếp tục hôn, cô đưa lưỡi vào trong miệng anh nhưng Thẩm Diên Dũng vẫn không phản ứng gì.
Lưu San cảm thấy có chút ngượng ngùng. Bởi trước đều là do Thẩm Diên Dũng chủ động, nhưng giờ lại là cô, việc làm anh ấy “có hứng” khó hơn cô nghĩ.
“Thẩm Diên Dũng, anh không muốn sao?” Lưu San hỏi.
“Tiếp tục.” Thẩm Diên Dũng đáp lại.
Lưu San hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc. Cô cởi cà vạt rồi từng nút áo com-lê cùng với nút áo ở cổ của Thẩm Diên Dũng, rồi hôn vào cổ. Còn Thẩm Diên Dũng vẫn lạnh nhạt nhìn Lưu San.
Lưu San nhìn sắc mặt của Thẩm Diên Dũng, rõ ràng là không có ham muốn gì, rồi cô tháo từng nút chiếc áo sơ mi, hai tay ôm vòng qua lưng của anh rồi dừng lại: “Thẩm Diên Dũng, anh như vậy rất nhàm chán, có thể phối hợp một chút không?”
“Phối hợp như nào? Hôn em hay là đè lên em? Em muốn không?” Thẩm Diên Dũng hỏi lại.
“Em muốn hay không, lẽ nào anh không biết sao?” Lưu San không còn cách nào khác.
Thẩm Diên Dũng đưa tay xuống phần dưới người Lưu San nhưng cô không phản kháng, ngại ngùng nhìn Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng cười: “Rốt cuộc em còn bao nhiêu lời nói dối, nào, một lần nói cho hết.”
Lưu San không nói rõ ràng, hôn lên tai của Thẩm Diên Dũng nói khẽ: “Em muốn, thực sự muốn.”
Thẩm Diên Dũng nhìn Lưu San để xem rằng những gì cô nói là thật hay giả.
Lưu San đỏ mặt, nắm tay Thẩm Diên Dũng: “Anh đã cảm nhận được rồi chứ?”
Thẩm Diên Dũng nheo mắt một lúc, rồi chủ động hôn Lưu San.