Chương 590: Cô Ấy Do Tôi Trực Tiếp Quản Lý
CHƯƠNG 590: CÔ ẤY DO TÔI TRỰC TIẾP QUẢN LÝ
"Kiếp trước em đã cứu vớt cả hệ ngân hà, không cần cảm ơn anh, cảm ơn hệ ngân hà đi."
Lưu San: "..."
Hoa Tiên mím môi cười: "Hai người thật sự làm tôi chết cười, ha ha ha. Vậy kiếp trước tôi làm gì?"
"Cô chính là hệ ngân hà." Lưu San nói.
"Ha ha ha." Hoa Tiên cười đến mức chảy cả nước mắt ra.
Thẩm Diên Dũng buông đũa xuống: "Được, chuẩn bị năm phút sau xuất phát, em mặc thêm áo lông bên ngoài, hôm nay dự báo thời tiết nói là nhiệt độ hạ thấp."
"Tôi có thể đem theo máy tính không? Không phải anh nói sáng nay có hai hội nghị à? Máy vi tính ở văn phòng có rất nhiều văn kiện, tôi sợ không cẩn thận xóa mất." Lưu San nhỏ giọng hỏi.
"Sáng này cô đi cùng tôi đi, tôi dẫn cô đi xem phủ nội các." Hoa Tiên dịu dàng nói.
"Phủ nội các à, chuyện này, tôi còn muốn luyện cấp, ngày mai liền không có BUG." Lưu San khéo léo từ chối.
Hoa Tiên nhìn Thẩm Diên Dũng.
Lưu San một lần nữa khiến cô ta giật mình, bao nhiêu người phụ nữ muốn đi phủ nội các, bên trong phủ nội các đều là phu nhân quyền quý, thế mà Lưu San, chỉ muốn đi chơi đùa.
Một người phụ nữ như thế này, làm sao có thể làm phu nhân Tổng thống.
Thẩm Diên Dũng cũng nhận ra điều này, trầm giọng nói: "Chuyện BUG anh có thể lại kéo dài mấy ngày. Em đi theo Hoa Tiên đi phủ nội các đi, Hoa Tiên làm phiền em chăm sóc cô ấy."
"Yên tâm, em chắc chắn sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt." Hoa Tiên mỉm cười nói.
*
Năm phút sau, ba người bọn họ ngồi ở trên xe Thẩm Diên Dũng, Lưu San ngồi ở vị trí ghế phụ bên trên, Thượng tá Trình lái xe.
Lưu San quay đầu nhìn Thẩm Diên Dũng đang giả vờ ngủ: "Đột nhiên tôi nghĩ ra một việc, phần thưởng của tôi đâu? Chính là phần thưởng mà tôi cứu Tể tướng."
Thẩm Diên Dũng mở to mắt, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt: "Không phải cho em hạng mục chín tỉ sao?"
"Đó không phải là tôi chơi game chơi được à?"
"Với trình độ đó của em? Sẽ chỉ thất bại thôi." Thẩm Diên Dũng không nhịn được oán giận.
"Thẩm Diên Dũng, anh chơi xấu, chán thật." Lưu San cũng không nhịn được oán giận.
Anh ta nhìn Lưu San thất vọng, mỉm cười.
Anh ta thích nhất là chêu chọc cô ấy, phát nghiện, cũng là đam mê, nói: "Chuyện trao thưởng của em, anh đã cho thư ký chuẩn bị, sẽ làm thật hoành tráng."
"Hoành tráng, so với chín tỉ còn hoành tráng hơn sao?" Lưu San thử dò xét nói.
"Anh nhớ lúc em ở quân khu của Cố Lăng Kiệt là trung úy, lần này có công cứu người, trực tiếp cho em lên thượng úy , người bình thường rất khó thăng lên." Thẩm Diên Dũng giải thích nói.
"Việc này à? Tôi cảm thấy vẫn là chín tỉ tương đối thực tế hơn." Lưu San ám chỉ nói.
Thẩm Diên Dũng không để ý tới Lưu San nữa, nhắm mắt lại, tiếp tục gia vờ ngủ.
Lưu San nhẹ giọng bĩu nói: "Quỷ hẹp hòi, uống nước lạnh."
Đằng sau còn hai câu nói, cô ấy cảm thấy không thích hợp, liền không có nói ra.
Thẩm Diên Dũng nghe được, cong lên khóe miệng, tâm trạng ngược lại không tệ.
Anh ta nhớ lại một việc khi còn bé.
Lúc thi cấp ba sẽ kiểm tra thể dục, cho nên khi học lớp 10, môn thể dục không thể lơi lỏng, đặc biệt là chạy cự li dài tám trăm mét.
Ngày ấy, anh nhìn thấy cô cho một học sinh nam trong lớp một chai Cocacola, học sinh nam kia có cái cổ rất dài, lúc ấy anh ta liền coi thường Lưu San không có mắt nhìn, không phải mỗi một học sinh nam không đủ một mét sáu đều là máy bay chiến đấu.
Anh ta dễ như trở bàn tay đem Cocacola của học sinh nam kia đoạt lấy, uống cạn, đồng thời mời tất cả lớp uống Cocacola, ngoại trừ Lưu San.
Anh ta liền nghe thấy Lưu San ở nơi đó nói cái gì, quỷ hẹp hòi, uống nước lạnh, cưới được bà vợ có một cái chân.
Kết quả, lúc cô ấy chạy bộ bị anh ta đẩy ta một phát, trật chân.
Tâm trạng của anh ta đặc biệt tốt, lúc ở cùng Lưu San đều cảm thấy tinh thần thoải mái, còn cố ý trêu chọc nói: "Ôi. Hiện tại chỉ còn lại một cái chân nha."
Sau này, anh ta mới biết, Lưu San đưa đồ uống cho học sinh nam kia không phải là tiền của cô ấy, mà là cô ấy hỏi mượn học sinh nam kia bảy nghìn rưỡi, học sinh nam kia đưa cho cô ấy mười lăm nghìn, để cô ấy giúp cậu ta mua một chai Cocacola mà thôi.
Anh ta liền tự nhiên có lòng tốt buông tha học sinh nam kia, tuy nhiên, học sinh nam kia từ đó về sau không còn dám cho Lưu San mượn tiền.
Xe tiến vào chỗ làm việc của Thẩm Diên Dũng, sau khi kiểm tra, dừng ở toàn nhà văn phòng của Thẩm Diên Dũng.
Vệ sĩ tới mở cửa.
Thẩm Diên Dũng và Hoa Tiên xuống trước.
Lưu San đi theo đằng sau Thẩm Diên Dũng tiến vào tòa nhà văn phòng.
Thư ký của Thẩm Diên Dũng là một ông già tóc trắng xoá, mặc âu phục, nhìn rất thanh lịch, rất giống đạo sư đức cao vọng trọng trong tiểu thuyết võ hiệp, mang theo một khí chất ngông nghênh.
Tây trang của ông ấy mặc có in ký hiệu đặc biệt, chắc là quần áo đồng phục.
Thứ sáu lúc cô đi cùng Thẩm Diên Dũng tới đây, hình như không có nhìn thấy người này.
"Đầu tuần ông ấy xin nghỉ, ông ấy là thư ký trưởng của anh, họ Tưởng, sau này em có thể gọi ông ấy là thư ký Tưởng, thư ký ở đây đều là ông ấy quản lý, là một tiền bối quản lý vô cùng chu đáo, rất nhiều thứ anh đều học tập từ ông ấy." Thẩm Diên Dũng nhìn Lưu San giải thích.
Người có thể khiến cho Thẩm Diên Dũng phải học tập đúng là ít, Lưu San kính cẩn khách sáo chào hỏi: "Chào thư ký Tưởng, tôi là Lưu San, Thẩm... trợ lý của Tổng thống."
Thư ký Tưởng không có biểu hiện gì gật đầu, xem như đã biết.
"Cô ấy do tôi trực tiếp quản lý, có một số việc tôi sẽ dặn dò cô ấy đi làm." Thẩm Diên Dũng nói.
Lúc này Thư ký Tưởng mới đem ánh mắt nhìn lên mặt Lưu San, đánh giá trên dưới cô ấy, giống như là phỏng đoán năng lực của cô ấy.
Lưu San bị ông ấy nhìn chột dạ, lưng thẳng tắp, cố gắng để cho mình nhìn thẳng ông ấy, chí ít cũng không thua khí thế.
"Chăm sóc Tổng thống thật tốt." Thư ký Tưởng trầm giọng nói.
Ở trước mặt người khác, Lưu San cũng không dám làm càn, lễ phép gật đầu: "Chắc chắn tôi sẽ làm tốt lời dặn dò của ông."
Thẩm Diên Dũng nhếch miệng, có đôi khi, lúc Lưu San giả vờ, thật sự có thể lừa người khác.
Anh ta nhớ có lần cô ấy không làm bài tập số học, lần đó, rất nhiều người đều không làm, thầy giáo nổi giận, bắt những người không làm đứng lên.
Rất nhiều bạn học đứng lên, bị thầy giáo gọi phụ huynh.
Anh ta biết cô ấy không làm, nhưng không đứng lên, trông vô cùng bình tĩnh rất ung dung.
Anh ta ghét cô đối với anh ta hờ hững, giơ tay nói cho thầy giáo, cô không làm bài toán học.
Thầy giáo đi về phía cô, tức giận hỏi: "Vở bài tập Toán học đâu?"
Anh ta thấy cô rất bình tĩnh nói với thầy giáo: "Rơi ở trong nhà, ngày mai em mang tới."
Kết quả, thầy giáo số học thật sự tha cho cô ấy.
Cô ấy không có trí tuệ, nhưng nhanh nhẹn vẫn phải có.
"Báo cáo lịch trình chủ yếu tuần này đi." Thẩm Diên Dũng nói.
"Buổi sáng ngài có hai hội nghị, nội dung cuộc họp chủ yếu liên quan tới bầu cử Bộ trưởng Tài chính, cải cách Bộ Giáo dục, bàn bạc nghi thức duyệt binh, và chuyện diễn tập của quân đội Nam Bắc, tuần này ngài cần phải đi thăm hỏi cán bộ kỳ cựu, tháng trước đã chọn ra được, và hai cô nhi viện, ngài xem qua, còn có những việc kia là việc tôi cần làm."
"Tuần này sắp xếp Vô hình diễn tập, tôi sẽ tham dự, mặt khác, tìm lý do để hai mươi hai doanh nghiệp thành công ở các huyện đến thành phố A, tôi muốn gặp mặt." Thẩm Diên Dũng dặn dò.
Thư ký Tưởng lập tức hiểu được ý định của Thẩm Diên Dũng, nở nụ cười: "Ngài so với bố ngài càng biết nhìn xa trông rộng hơn."