Chương 285: Tình Yêu Sâu Nặng Mà Vĩ Đại
“Tại sao? Em đã làm gì không tốt chứ?” Mắt Chu Hân Ly đỏ lên, mất bình tĩnh nhìn Cố Lăng Kiệt.
“Tiểu Bảo còn rất nhỏ, đã học cách tự làm tổn thương mình, đổ oan cho người khác. Loại tính cách này mà không sửa đổi, sau này lớn lên sẽ chỉ càng tồi tệ, cô cảm thấy cô đã sửa cho nó chưa?” Cố Lăng Kiệt thẳng thắn nói.
“Em cũng không tin là Bạch Nguyệt đánh nó, không phải là sửa cho nó sao? Anh không được đổ oan cho em, ít nhất em không làm gì có lỗi với anh.” Chu Hân Ly ủy khuất nói. Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt trầm xuống, dừng chủ đề này lại: “Tôi đưa hai người đến bệnh viện trước, vết thương của tiểu Bảo ở đầu cần phải được kiểm tra.”
Chu Hân Ly xoay mặt đi, nhìn Bạch Nguyệt ở xa xa, trong mắt có chút sóng động, nói với Cố Lăng Kiệt: “Anh ôm tiểu Bảo đi, cho dù có sai nó cũng chỉ là một đứa trẻ. Em không muốn nó không cảm nhận được tình yêu, như thế sẽ chỉ khiến tính cách của nó càng thêm xấu đi.”
Cố Lăng Kiệt ôm lấy tiểu Bảo đang bị thương.
Tiểu Bảo ôm lấy cổ Cố Lăng Kiệt: “Bố ơi, bố muốn lấy ai vậy? Con muốn bố và mẹ ở bên nhau.”
“Cho dù bố và mẹ không ở bên nhau, tình yêu mà chúng ta dành cho con cũng sẽ không ít đi, đừng lo lắng.”
“Thế nhưng, con không gặp được bố.” Tiểu Bảo ủy khuất nói.
“Sau này, cứ hàng tháng bố sẽ đến thăm con bốn lần.” Cố Lăng Kiệt hứa.
Bạch Nguyệt nhìn một nhà ba người bọn họ đi về hướng còn lại, cha mẹ yêu thương, vui vẻ hòa thuận, cảnh tượng rất đẹp.
Còn cô, chẳng qua chỉ là hạt muối bỏ biển.
Chuyện của bản thân còn làm chưa tốt, thực sự không nên lo chuyện bao đồng.
Cô hạ kính xe xuống.
Đến giờ, cô và Cố Lăng Kiệt không còn là gì của nhau rồi, anh còn giúp cô cứu Lưu San không?
Giờ cô cũng không còn mặt mũi nào đi hỏi anh chuyện này nữa.
Cô lấy điện thoại, định gọi cho Tô Khánh Nam, vừa đúng lúc Mộc Hiểu Sinh gọi tới.
Bạch Nguyệt nghe máy: “Alo. Hiểu Sinh.”
“Bạch Nguyệt, cô còn ở thành phố A không?” Mộc Hiểu Sinh gấp gáp hỏi.
“Còn, sao vậy?”
“Cứu tôi với, tôi bảo này, ở thành phố Kim Nguyên xuất hiện một án mạng cực kì độc ác, dính dáng đến cả con trai phó thống đốc Lã. Đứa nhỏ đó rất bướng bỉnh, sau khi bị bắt, chỉ nói không phải là nó làm còn lại cái gì cũng không nói. Thân phận của cậu ta đặc biệt, vì thế cục cảnh sát không dám dùng biện pháp mạnh. Bọn họ xin cứu viện cấp trên, bây giờ đổ lên đầu tôi. Ở đây, người có năng lực nhất mà tôi biết chỉ có cô.” Mộc Hiểu Sinh lo lắng nói.
Bạch Nguyệt trầm mặc.
Cô đồng ý giúp Mộc Hiểu Sinh hoàn thành 12 nhiệm vụ, chỉ là vụ án này của Lã Minh, cô vô cùng bài xích.
Mộc Hiểu Sinh thấy Bạch Nguyệt không trả lời, càng không chắc chắn, trước kia Bạch Nguyệt đồng ý rất dứt khoát.
“Tôi nói thật với cô, ở đây tôi bị ép nhận nhiệm vụ này, không thể không phái người đi. Nhưng người của chúng tôi ở đây nghe thấy dính dáng tới cán bộ cấp cao, đều không ai muốn đi cả, chỉ có tôi đi thôi. Nhưng vấn đề là, tôi không phải chuyên gia tâm lý tội phạm, nhưng tôi lại là viện trưởng.Tôi đi không những không có chút tác dụng nào, còn ảnh hưởng tới danh tiếng cả viện.” Mộc Hiểu Sinh khuyên.
“Tôi biết rồi, tôi đi.” Bạch Nguyệt đáp lời.
Dù sao cô cũng nợ Mộc Hiểu Sinh một ân tình, Mộc Hiểu Sinh không nói hai lời đã đồng ý giúp Lưu San, cô cũng không nên đùn đẩy nữa.
“Bạch Nguyệt, cô thật sự là quý nhân của tôi. Chiều cô rảnh không, tôi mua vé tàu hỏa cho cô, cục trưởng bên kia, tôi gửi văn bản qua.”
“Ừ, anh đặt xong vé thì gửi thông tin cho tôi. Tôi về chuẩn bị hành lý, trả phòng một chút.”
“Quá tốt rồi, phòng tiêu chuẩn đặt cho cô ở thành phố Kim Nguyên là phòng tổng thống, lát nữa sẽ gửi thông tin cho cô.” Mộc Hiểu Sinh giống như sợ cô hối hận, nhanh chóng tắt máy.
Bạch Nguyệt về khách sạn chuẩn bị hành lý, trả phòng, liền nhận được tin nhắn của Mộc Hiểu Sinh.
Anh ấy đặt cho cô tàu lúc 17 giờ 20, lúc đến thành phố Kim Nguyên đã là 21 giờ 40, anh ấy còn đặt phòng tổng thống ở khách sạn quốc tế thành phố Kim Nguyên. Tiền đã trả rồi, trực tiếp trừ vào thẻ của anh ấy, ở một đêm, tính phí một đêm.
Nếu không phải thời gian của cô không còn nhiều, nói không chừng cô và Mộc Hiểu Sinh có thể trở thành bạn tốt của nhau.
Trên đường đến ga tàu hỏa, Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Tô Khánh Nam.
“Em yêu, sao lại biết anh vừa dậy chứ? Cùng nhau ăn tối đi.” Giọng Tô Khánh Nam không đứng đắn.
“Tối nay không thể cùng ăn tối được rồi,viện nghiên cứu có nhiệm vụ, tôi phải đi thành phố Kim Nguyên hỗ trợ cảnh sát thành phố Kim Nguyên phá án. Chờ tôi quay lại, tôi muốn gặp Lưu San, anh có thể sắp xếp giúp tôi không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Em muốn đi thành phố Kim Nguyên sao? Sao không nói sớm với anh?” Tô Khánh Nam không vui nói.
“Tôi cũng vừa mới biết, lúc sớm tôi cũng chưa biết. Anh có thể giúp tôi được không?” Bạch Nguyệt hỏi lại lần nữa.
“Ừ, em đi bao lâu?” Tô Khánh Nam nhíu mày hỏi.
Bạch Nguyệt nghe thấy Tô Khánh Nam đồng ý, con người anh ta mặc dù thủ đoạn cực kì độc ác, nhưng chuyện đã đồng ý thường sẽ làm được.
Cô khẽ thở phào một hơi, gặp Lưu San trước rồi tìm cách cứu cô ấy sau vậy.
“Tôi cũng không biết bao lâu, nhanh thì một ngày, chậm thì, có lẽ không quá nửa tháng, đến lúc đó sẽ liên lạc với anh.”
“Nửa tháng sao? Tác dụng của thuốc là một tháng, nhớ là trong vòng một tháng phải quay lại nếu không, thần tiên cũng không cứu được em. Ngoài ra, em biết Cố Lăng Kiệt muốn cưới ai không?’ Tô Khánh Nam nghi ngờ hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu, nhớ tới cảnh Cố Lăng Kiệt ôm đứa trẻ và Chu Hân Ly đi bên cạnh anh, ánh mắt liền lạnh đi vài phần: “Tôi không biết, cũng không quan tâm. Tôi và anh ấy là người của hai thế giới, tôi chỉ muốn nhanh chóng quên đi người này. Anh tốt nhất cũng đừng nhắc tới anh ấy trước mặt tôi nữa.”
Tô Khánh Nam nhếch khóe miệng: “Những lời này là thật lòng sao?”
“Thật.” Bạch Nguyệt rất chắc chắn nói.
Tô Khánh Nam tin là cô nói thật lòng, trong mắt mang theo ý cười: “Đi đường cẩn thận một chút, lúc nào tới thành phố Kim Nguyên anh gọi người đón em.”
“Không cần đâu, Hiểu Sinh đã gửi văn bản cho phía cảnh sát thành phố Kim Nguyên, có lẽ bọn họ sẽ cử người tới ga tàu hỏa đón tôi. Hiểu Sinh cũng đặt phòng khách sạn giúp tôi rồi, tháng này tôi đến thành phố Kim Nguyên rất nhiều lần, ở thành phố cũng rất thông thuộc. Nếu làm phiền bạn anh, ngược lại sẽ khiến tôi cảm thấy mình rất vô dụng.”
“Nếu em đã từ chối, anh còn miễn cưỡng chỉ càng khiến em chán ghét. Vậy được rồi, em tới thành phố Kim Nguyên nhớ gọi điện cho anh. Ngoài ra, thấy biểu hiện của em hôm nay khá tốt, chờ em quay lại anh sẽ tặng cho em một món quà lớn.” Tô Khánh Nam cười nói.
“Quà gì?”
“Chờ em quay lại sẽ biết.” Tô Khánh Nam thừa nước đục thả câu.
“Là chuyện của Hình Bắc Xuyên?” Bạch Nguyệt đoán.
“Nếu là chuyện của ông ta, anh không cần vòng vo như thế. Không phải, một món quà lớn đảm bảo sẽ khiến em rất vui mừng. Được rồi, anh không nói nữa, bên này còn có chút chuyện phải xử lí, tạm biệt.” Tô Khánh Nam nói xong, tắt máy.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!