Chương 971: Cô Biết Rồi, Cho Nên…
CHƯƠNG 971: CÔ BIẾT RỒI, CHO NÊN…
Ánh mắt đó có chút lạnh lùng, có chút bình tĩnh, nhưng không hề có chút sát khí hay là phẫn nộ.
Mục Uyển không hiểu anh, hoặc nói chính xác hơn thì cô cảm giác như anh không giống như anh của trước đây mà cô nhìn thôi cũng đã hiểu anh muốn gì.
Hạng Thịnh Duật đứng dậy rồi đi về hướng cửa.
Kiêu ngạo và cô độc.
Các bác sỹ nhìn nhau không biết nên làm gì, rồi cũng tiếp bước đi theo Hạng Thịnh Duật đi ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Mục Uyển và Hắc Muội.
Hắc Muội liền tiến đến gần và quỳ người xuống: “Chị, chị không sao chứ, con người đó thật không khác gì là ác quỷ, chẳng lẽ chúng ta sẽ bị anh ta nhốt ở đây cả đời sao?”
Hắc Muội vừa dứt lời, Sở Giản đã đi vào, mặt vẫn lạnh lùng không hề có cảm xúc lên tiếng nói: “Thưa cô, cậu chủ lệnh tôi đưa cô về.”
Trên đường đưa Mục Uyển về.
Sở Giản nhìn Mục Uyển qua kính chiếu hậu: “Cô biết vì sao ông chủ lại đánh cậu chủ nặng như vậy không?”
Mục Uyển bình thản nhìn Sở Giản.
“Ông chủ muốn giết cô, cậu chủ không đồng ý, nên ông chủ nói nếu như cậu chủ quỳ xuống chịu ba roi của ông chủ, ông chủ sẽ tha cho cô, cậu chủ đã quỳ xuống và chịu đựng ba roi đó, đây cũng là lần đầu tiên ông chủ đánh cậu chủ, cũng là lần đầu tiên cậu chủ quỳ xuống, cô không biết chuyện cô đe dọa bà chủ là tội lớn tày trời đến mức độ nào, gia thế của bà chủ cô cũng biết mà.” Sở Giản nói.
“Cậu nói với tôi nhiều như vậy, là muốn nói cho tôi biết Hạng Thịnh Duật thích tôi, hay là muốn khiến tôi cảm động mà thích Hạng Thịnh Duật?” Mục Uyển bình tĩnh hỏi ngược lại.
“Tôi nói nhiều như vậy là hy vọng cô còn chút lương tâm.” Sở Giản nghiến răng nhắc nhở cô.
Mục Uyển mím môi không nói gì, cô xoay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Sau đó suốt đường đi, không ai nói với ai lời nào nữa.
Về đến biệt thự, việc đầu tiên là Mục Uyển đi lên lầu thăm cún con, vì dù sao thì nó cũng là sinh linh vô tội.
Nhưng cún con không có ở trên lầu.
Cô lên tiếng kêu: “Cún ơi, cún ơi.”
Không có thanh âm đáp lại.
“Có khi nào đói quá nên ra ngoài tìm đồ ăn rồi không, hay là bị ai bắt đi rồi.” Hắc Muội lên tiếng, có ý ra ngoài tìm.
“Thôi bỏ đi, chắc là không có duyên rồi, hy vọng là có người khác vì yêu thích mà đưa đi, chứ không phải là vì đói mà chết mất ở đâu đó.” Mục Uyển trầm giọng nói.
Ở chỗ cô lạnh hơn nhiều so với chỗ của Hạng Thịnh Duật.
Mục Uyển khẽ run người vì lạnh.
Hắc Muội liền lấy áo choàng trên giá xuống cho Mục Uyển.
“Gâu.”
Có tiếng chó sủa.
Mục Uyển giật mình nhìn ra hướng cửa ra vào.
Sở Nguyên đang ôm cún con đứng ngay cửa ra vào, vừa đặt chó xuống vừa nói: “Cậu chủ sau khi đưa cô đi rồi, cũng đưa nó theo luôn, giờ thì trả nó về lại với chủ của nó.”
Cún con như nhận ra được chủ, chạy đến quấn quanh chân Mục Uyển.
Thực tế thì Mục Uyển cũng rất thích cún con này, chứ không thì cô cũng không đưa nó về đây.
Cô liền cúi xuống ôm cún con vào lòng mình.
Tiểu Thiền cũng đi theo Sở Nguyên đến đây, bọn họ còn mang đến rất nhiều chậu Mai vàng.
Hắc Muội đếm tổng cộng có tám chậu.
“Cái người như Hạng Thịnh Duật này cũng rất hiểu tâm tư của chị, biết chị thích Mai vàng nên đã lập tức cho người mang qua.” Hắc Muội lên tiếng nói.
Mục Uyển vẫn bình thản như không mà ôm vuốt ve chú cún trong lòng mình.
Hạng Thịnh Duật quá thông minh, giống như cô làm gì cũng không qua được mắt anh.
Cô sợ cái cảm giác này.
“Em kiểm tra lại xem camera có vấn đề gì không, sau đó báo cáo lại cho Hình Thiên biết, nhớ là chỉ được báo chuyện tốt, đừng để anh ấy lo lắng.” Mục Uyển nhắc nhở.
“Dạ, được, giờ em đi liền.”
Mục Uyển cũng dắt cún con ra ngoài dạo.
Thời gian vừa rồi ngày nào cô cũng ở trong phòng, nên không nhìn thấy gì cả, lúc không nhìn thấy được mới hiểu được đôi mắt đáng quý đến mức nào.
Mùa đông đang lặng lẽ trôi qua, hoa xuân cũng bắt đầu lên nụ, có cái đã nở thành hoa.
Cảm giác như mùa xuân đang sắp tới.
Từ rất xa, cô đã nhìn thấy bóng dáng mẹ của Hạng Thịnh Duật nên vội tránh mặt đi.
“Đứng lại.” Mẹ của Hạng Thịnh Duật gọi cô lại.
Mục Uyển nhăn mặt đứng lại.
Nhà họ Hạng nói nhỏ không nhỏ, nói lớn thì cũng chỉ bao nhiêu đó chỗ, cô muốn tránh cũng khó mà tránh được, vừa xoay người lại đã đụng ngay mẹ của Hạng Thịnh Duật đứng trước mặt, cô lên tiếng chào: “Chào mợ.”
“Cô cũng giỏi nhỉ, nhưng mà Thịnh Duật đã nói với tôi rồi, Thịnh Duật chỉ là chơi đùa với cô thôi, chán rồi sẽ để mặc cho tôi xử lý, tôi nhìn cô là thấy ghê tỏm cái gương mặt của cô lắm rồi, chỉ muốn hủy đi cho xong.” Mẹ của Hạng Thịnh Duật nghiến răng nghiến hàm nói.
Mục Uyển ngẩng lên nhìn bà: “Cũng không biết là ai chơi ai nữa, anh ta nói thì mợ tin sao.”
Lúc này mẹ của Hạng Thịnh Duật bực mình liền tát Mục Uyển một cái.
Mục Uyển sợ cô sẽ bị đánh mà dẫn tới mù lòa, nên liền nắm lấy tay mẹ Hạng Thịnh Duật, bước đến gần và nói: “Có chuyện này con chưa nói mợ nghe, nhà con có camera theo dõi, nếu mợ không tin thì có thể đi hỏi Hạng Thịnh Duật.”
“Cô.” Mẹ của Hạng Thịnh Duật liền rút tay về: “Cô nói vậy là ý gì?”
“Mợ nên cảm ơn con trai của mợ, phục vụ rất chu đáo, nếu không thì những hình ảnh vừa rồi đã nằm trong tay của cậu nhỏ rồi, cậu nhỏ vốn rất nghiêm minh, lại rất thương con, mợ đoán xem lúc đó cậu sẽ làm gì mợ?” Mục Uyển khiêu khích nói.
Sắc mặt mẹ của Hạng Thịnh Duật nhất thời tái nhợt: “Cô tưởng tôi sợ cậu ba sao.”
“Mợ đương nhiên không sợ cậu rồi, cùng lắm thì mợ quay về nước của mợ thôi, vẫn có thể sống trong lụa là mà.” Mục Uyển nhếch môi: “Con khuyên mợ sau này gặp con nên vòng đường khác mà đi, tính của con kỳ lạ, con mà không vui thì sẽ làm những chuyện khiến mọi người không vui, còn về chuyện của con và Hạng Thịnh Duật thì mợ cứ dùng hết bản lĩnh của mợ đi, để xem anh ta nghe lời mẹ mà tránh xa con ra, hay là tự nguyện chui đầu vào để mặc cho con chơi đùa.”
“Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ thay cô, đúng là đồ mặt dày.” Mẹ của Hạng Thịnh Duật tức giận lên tiếng mắng.
“Mợ nên cảm thấy xấu hổ cho chính mình là được rồi, chuyện của con không đến lượt mợ xía vào.” Nói xong Mục Uyển xoay người, liền nhìn thấy Hắc Muội đang lo lắng đi về hướng cô.
“Chị.” Hắc Muội lên tiếng hỏi: “Bọn họ không làm gì chị chứ?”
Mục Uyển lắc đầu: “Bà ta vẫn còn ngại đoạn clip lần trước, nên tạm thời chưa dám làm gì tôi đâu, em không cần lo lắng.”
“Không được, sau này em sẽ không rời chị nửa bước, em sẽ không dám để mặc chị một mình nữa đâu.” Hắc Muội tự trách nói.
Mục Uyển nở nụ cười, cô cảm nhận được tấm lòng của Hắc Muội giành cho mình: “Không sao đâu, đại nạn không chết ắt có hậu phúc mà.”
“Hậu phúc khi nào mới đến, em đợi lâu lắm rồi, à, đúng rồi, lúc nãy em nói chuyện điện thoại với tổng thống, anh ấy rất lo cho chị, chắc lát sẽ gọi lại cho chị, chị từ từ nói chuyện với tổng thống nha.” Hắc Muội nói.
Cô nhắc tới Hình Thiên khiến cho Mục Uyển cảm giác trong lòng mình có chút buồn.
“Hắc Muội, quan hệ của tôi và Hạng Thịnh Duật chắc em cũng biết rồi phải không?” Mục Uyển hỏi thẳng.
Hắc Muội cúi đầu mím môi, ráng nhịn không khóc: “Anh ta bắt nạt chị, cấm vận chị, uy hiếp chị, anh ta không phải là người tốt.”
“Cho nên em đừng nghĩ là giữa tôi và anh ta trong sạch, sau này đùng ghép đôi tôi và Hình Thiên nữa, tôi với anh ấy không thể nào đâu, sẽ có một ngày nào đó, anh ấy sẽ gặp được người thích hợp và xứng đáng hơn.” Mắt Mục Uyển bất chợt hơi đỏ.
Trên thực tế thì trong lòng cô đang rất buồn.
Chỉ là bản thân cô cảm thấy hơi ích kỷ thôi, rõ ràng biết chắc sẽ có ngày anh sẽ kết hôn và cô dâu không phải là cô, nhưng chỉ cần nghĩ đến thôi, trong lòng cô đã cảm thấy rất nặng như không thở được, hoàn toàn không dễ chịu chút nào.
“Vậy còn chị thì sao?” Hắc Muội đau lòng nói.