Chương 1158: Không Có Mắt Nhìn, Thật Đúng Là…
CHƯƠNG 1158: KHÔNG CÓ MẮT NHÌN, THẬT ĐÚNG LÀ…
Lã Bá Vĩ không dám ra ngoài, chỉ sợ Hạng Thịnh Duật làm hại Mục Uyển, anh chắn trước mặt Mục Uyển.
“Dựa vào cậu mà cũng đòi ngăn cản tôi.” Hạng Thịnh Duật chế giễu nói, vừa điên cuồng vừa ngạo mạn.
“Bá Vĩ.” Mục Uyển nhẹ nhàng gọi: “Anh ra ngoài đi, tôi không sao đâu.”
“Phu nhân.” Lã Bá Vĩ kêu.
Mục Uyển định mở miệng bảo anh yên tâm, nhưng lúc này, đến khóe miệng cũng không kéo lên được nữa, chỉ có thể bình tĩnh nói: “Ra ngoài đi.”
Lã Bá Vĩ nửa quỳ trước mặt Mục Uyển: “Không có khó khăn gì là không khắc phục được, một năm nữa cô quay đầu nhìn lại hiện tại, sẽ nhân ra, nỗi đau thực ra là thừa thãi, rồi cũng sẽ qua thôi, tôi tin vào kỳ tích, cũng tin tưởng tương lai.”
Mục Uyển rơi nước mắt, nước mắt dính thuốc, rơi xuống sofa.
Nhưng bây giờ cô đau lòng, không thấy sẽ có kỳ tích xuất hiện, càng không tin tưởng tương lai.
Cô chỉ không muốn bản thân trở nên yếu đuối và nhu nhược.
“Tôi biết rồi.” Mục Uyển nói, giọng nghẹn ngào.
Lã Bá Vĩ ra ngoài, Sở Giản cũng đi theo.
Hạng Thịnh Duật kéo chiếc rèm ở cửa sổ đối diện sân khấu.
Anh nhìn Mục Uyển chăm chú.
Mục Uyển ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên chân, yên lặng chờ đợi, càng giống như không hề quan tâm, không hề sợ hãi.
“Em yêu Hình Thiên đến vậy sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi, rất mất bình tĩnh, hô hấp cũng không còn bình ổn nữa.
“Nếu tôi còn yêu anh ta, thì đúng là rẻ mạt quá.” Mục Uyển nói.
“Em cũng biết mình sai à, em gọi điện cho anh ta, nếu em biết anh ta buông tay em vì tôi, em định đâm đầu đi theo anh ta sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển nắm chặt tay, hít sâu, bình ổn cảm xúc, nói: “Tôi muốn biết sự thật, mắt tôi, bỗng dưng mù, là vì anh hạ độc sao?”
“Tôi nói lần cuối cùng, tôi không hạ độc em, cũng không cần phải hạ độc em.”
“Những lời cuối cùng của Hình Thiên, không cần phải lừa tôi, hay là, anh không muốn nói cho tôi chân tướng?” Mục Uyển hỏi lại.
“Đúng, tôi đúng là từng nói với anh ta, hạ độc em, để em đi, tôi không ngờ anh ta không thành thực, không ngờ Hoa Cẩm Vinh sẽ đề nghị liên hôn, càng không ngờ anh ta lại nhanh chóng đồng ý, đây là chân tướng em muốn, là đáp án em muốn.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Tôi hiểu rồi, anh không hạ độc tôi, anh lừa anh ta, anh ta đã lựa chọn không ở bên tôi, là do nguyên nhân từ nhiều phía.” Mục Uyển bình tĩnh nói.
Hạng Thịnh Duật đã nguôi ngoai, Mục Uyển gọi điện thoại cho Hình Thiên, không phải là vì muốn đi cùng anh ta.
Hơn nữa, chắc giờ cô ấy cũng hiểu, đối với Hình Thiên mà nói, quyền lợi quan trọng hơn.
Anh lại kéo tấm rèm ra, nói: “Trên sân khấu có tám người, nhà ảo thuật đang nói với mọi người, đây toàn bộ là người chọn bừa lên, anh ta có thể làm tất cả bọn họ bay lên, thực ra, đây là một thuật tâm lí, hơn nữa, là một mánh lới.”
“Không để bọn Lã Bá Vĩ vào sao? Bọn họ ở bên ngoài không xem được.” Mục Uyển nói.
“Em có tâm trạng lo cho người khác nhỉ.” Hạng Thịnh Duật buồn phiền nói, nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển lại không nói gì.
Anh quay người, mở cửa, nói với Lã Bá Vĩ và Sở Giản: “Hai người có thể vào rồi.”
Sở Giản và Lã Bá Vĩ nhìn nhau.
Trận cãi nhau này, kết thúc nhanh thế?
Sở Giản sao lại thấy hình như hoàn toàn không cãi nhau, chỉ là ông chủ của mình làm bộ vậy thôi.
“Đóng cửa.” Hạng Thịnh Duật nói, ngồi bên cạnh Mục Uyển, cầm một quả chuối, bóc vỏ, cắn một miếng, rồi đưa cho Mục Uyển: “Ăn không?”
Mục Uyển lắc đầu.
Anh nhíu mày, đưa đến bên miệng Mục Uyển: “Không ăn cũng phải ăn.”
Mục Uyển ngửi được mùi thơm của chuối: “Tôi không muốn ăn chuối, vừa ngọt vừa ngấy, có lê không? Lê có thể tiêu hỏa.”
Hạng Thịnh Duật liếc cô một cái, vứt chuối vào thùng rác.
Anh lấy lê, dùng dao gọt vỏ, rồi nói với Mục Uyển: “Há miệng.”
Mục Uyển há miệng.
Hạng Thịnh Duật cắt lê thành miếng nhỏ, đút cho cô.
Sở Giản: “…”
Anh biết mà, ông chủ vừa rồi khí thế nổi trận lôi đình quát bọn họ ra ngoài như thể chuẩn bị dạy dỗ Mục Uyển, đuổi cô ra không ngờ, chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Haiz, lửa tắt rồi.
Mục Uyển ăn xong một quả lê, hỏi: “Bây giờ sao rồi?”
“Còn chưa bay.” Hạng Thịnh Duật liếc sân khấu, lại gọt vỏ một quả nữa cho bản thân ăn.
Mục Uyển hít sâu, kỳ lạ, mình vốn dĩ rất đau lòng, tủi thân, nói chuyện với Hạng Thịnh Duật xong, trong lòng sao lại bình tĩnh rồi?
Hạng Thịnh Duật nghe thấy tiếng pháo tay, liếc sân khấu: “Bay lên rồi.”
Anh không nói cô cũng biết.
“Anh biết vì sao không?”
“Không thể thật sự bay lên được, hoặc là dùng thủ thuật che mắt, hoặc là người trên sân khấu được chọn hết rồi, hoặc là, bên trên được treo cái gì đó. Em muốn biết? Để tôi hỏi nhà ảo thuật kia xem.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Thôi không cần đâu, xem ảo thuật là để được bất ngờ, kích thích tò mò, biết nguyên nhân rồi, thì ảo thuật chẳng còn thú vị nữa.” Mục Uyển nói.
“Ừ.” Hạng Thịnh Duật đáp, sáp lại gần cô hơn, tay đặt lên sofa sau lưng cô: “Mắt không nhìn được, đã quen hơn chưa?”
“Không quen thì cũng biết làm sao, con người cũng không lựa chọn được sinh ta, không được lựa chọn cha mẹ, không thể không bệnh tật, chỉ có thể thích ứng và chịu đựng thôi.” Mục Uyển điềm tĩnh nói.
“Em cũng không thể không lựa chọn tôi.” Hạng Thịnh Duật nói xong, ánh mắt si tình nhìn cô.
Mục Uyển dừng một chút, trầm giọng nói: “Ừm.”
Hạng Thịnh Duật vui vẻ, nở nụ cười, tay đặt lên vai Mục Uyển, kéo cô dựa vào lòng mình.
Sở Giản lại muốn ra ngoài rồi, đúng là mù mắt mà.
Sự yêu chiều mà Hạng Thịnh Duật dành cho Mục Uyển, đúng là yêu từ trong xương tủy, người khác mà làm anh giận, thì đã chết từ lâu rồi.
Nhưng với Mục Uyển thì, chỉ cần cô nói chuyện nguyên túc, anh sẽ vui hẳn lên.
Quần chúng hô lên bất ngờ.
“Giờ lại bay ra một nhà ảo thuật nữa, rất giống với ảo thuật gia vừa rồi, chắc là lợi dụng quang học, trông rất thật.” Hạng Thịnh Duật giải thích.
“Ừm.” Mục Uyển đáp một tiếng, lại thấy buồn ngủ.
Sao cô lại thấy cơ thể của mình có gì đó không bình thường.
Buổi chiều cô đã ngủ một lát, lên xe ngủ một lát, bây giờ thời gian chưa qua bao lâu, lại buồn ngủ.
“Tôi ngủ lúc đây.” Mục Uyển nói xong, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, nhìn Sở Giản hỏi: “Cậu hỏi bác sĩ xem cô ấy làm sao vậy? Sao cứ ngủ suốt, hôm nay đã ngủ rất nhiều rồi.”