Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 353: Gặp Ngài Cố Muốn Ghen Tuông​




CHƯƠNG 353: GẶP NGÀI CỐ MUỐN GHEN TUÔNG
Lưu San sửng sốt nhìn về phía Trần Niệm.
Trần Niệm nhìn người phụ nữ trên mặt đất với vẻ mặt vô cảm: “Thật ngại quá, bà nhận nhầm người rồi. Bà có bị thương không?”
“Hả? Cháu không phải là Bạch Nguyệt à? Rõ ràng là cháu mà.” Bà cụ bò dậy rồi lại ngã xuống đất: “Chân tôi, chân tôi bị thương rồi.”
“Nàng San, gọi điện thoại báo cảnh sát đi.” Trần Niệm lạnh lùng nói.
“Không đưa bà cụ đi bệnh viện sao?” Lưu San không hiểu hỏi. Cô ấy cảm thấy đây không phải là tác phong thường ngày của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhất định sẽ đưa bà cụ này đi bệnh viện trước, sau đó mới báo cảnh sát.
“Ở đây hai bên đường đều là cây cối, không có lý do gì để nhất định phải qua đường vào lúc này cả. Mặc dù bà cụ đã lớn tuổi, mắt cũng kém, nhưng chiếc xe lớn như vậy thì không thể nào không nhìn thấy được. Mặt khác, bà ấy gọi tớ là Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt chắc là bạn của cậu. Cậu cho rằng bạn cậu sẽ quen biết với người phụ nữ này sao?” Trần Niệm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt và nói với Lưu San.
“Cậu nói cũng phải. Chắc người này cố ý an bài ở đây thôi.” Lưu San nhìn qua xung quanh, phát hiện ở trong bụi cỏ có phần khác thường nên tách bụi cỏ ra, co ấy thấy có mấy người chạy đi.
“Tiểu Niệm, đúng là có người cố ý bố trí thật.” Lưu San xác định.
“Lên xe.” Trần Niệm xoay người lên xe.
“Không cần để ý tới người phụ nữ này à?” Lưu San lập tức lên xe cùng và hỏi.
“Cậu muốn đưa bà ấy tới bệnh viện hay cục cảnh sát? Tớ không có lòng tốt đưa người muốn gài bẫy mình tới bệnh viện. Nếu đưa vào Cục cảnh sát thì cũng chỉ làm cho bà ấy bị tạm giam vài ngày, lại lãng phí thời gian của tớ. Tớ chẳng muốn phiền phức như vậy.”
“Ít nhất thì cũng phải biết ai phái bà ta tới chứ?” Lưu San liếc nhìn bà lão đã nhanh chóng chạy mất, làm gì có vẻ bị thương nữa.
“Tô Khánh Nam.” Trần Niệm nói rất chắc chắn.
Lưu San cảm thấy ớn lạnh sống lưng: “Anh ta bắt đầu nghi ngờ cậu rồi sao?”
“Cho dù có nghi ngờ nhưng không có chứng cứ thì cũng chỉ có thể là nghi ngờ thôi. Chúng ta không cần để ý tới làm gì.” Trần Niệm trầm giọng nói.
Điện thoại của cô đổ chuông. Cô nhìn thấy Tiểu Diễn gọi tới thì lập tức nghe máy: “Tiểu Diễn?”
“Niệm Niệm.” Giọng nói trẻ con của Cố Diễn vang lên.
Trần Niệm liếc nhìn đồng hồ thì đã là mười một giờ đêm, nước A và nước X chênh lệch nhau ba giờ. Vậy ở nước A bây giờ là tám giờ.
“Con đã ăn cơm tối chưa? Con đi học với các bạn có vui không? Con đã thích ứng được với cuộc sống ở trường chưa? Đừng mê đồ lạnh biết không? Buổi tối không được đá chăn, cũng không được thức quá khuya.” Vẻ mặt Trần Niệm vô thức dịu đi.
“Con ăn cơm tối rồi. Con chơi với các bạn học rất tốt, giáo viên cũng rất quý con. Con thích trường học vì ở đây có rất nhiều bạn nhỏ, bọn họ rất dễ gần. Buổi tối con không đá chăn. Con chỉ thấy nhớ mẹ thôi. Bây giờ con đang ở trong nhà bà nội. Ba ra ngoài rồi. Có người nói ba sẽ đi vài ngày. Liệu cô có thể lén tới thăm con được không?”
Trần Niệm cười: “Có thể. cô sẽ cố gắng thu xếp để tới thăm con.”
“Thật giống như trong bộ phim điệp viên ấy cô nhỉ! Con sẽ đặt tên cho nhóm chúng ta là Niệm Diễn, hi vọng cô đừng quên con.” Cố Diễn vui vẻ nói.
“Ừ, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên con, cô hứa.” Trần Niệm nói đầy yêu thương.
“Dạ dạ, Niệm Niệm ơi, tạm thời cứ vậy nhé. Bà nội gọi con đi tắm rồi. Con có cơ hội sẽ lại gọi điện thoại cho cô.” Cố Diễn vui vẻ cúp máy.
Nhận được điện thoại của Cố Diễn đã quét sạch lo lắng vừa rồi của Trần Niệm. Trong lòng cô cảm thấy ấm áp giống như chocolate được hòa tan.
Lưu San nhìn về phía Trần Niệm và thở dài.
Với tình trạng này thì Trần Niệm yêu đương thế nào, làm sao tiếp nhận được cuộc sống mới chứ? Cô không chịu ở cùng với Cố Lăng Kiệt, chỉ biết trông chừng Cố Diễn một cách vô nghĩa, còn không thể nhận nhau.
Bây giờ Cố Diễn còn nhỏ nên cảm giác muốn dựa vào người lớn nhiều hơn, chờ tới khi cậu bé lớn lên thì chưa chắc đã nhớ tới Tiểu Bạch đâu.
Lưu San lại thở dài.
Cô ấy không yên tâm, không thể yên tâm được.
Có thể là Trần Niệm đã bỏ xuống, đã suy nghĩ thông suốt nên cả đêm ngủ rất say. Cô dậy sớm chạy tới vòng thứ ba thì điện thoại đổ chuông.
Trần Niệm nhìn thấy Alan gọi tới, trong lòng đã có tính toán. Cô đi tới dưới bóng cây nghe máy.
“Cả đêm qua tôi không thể nào ngủ được, cứ luôn nhớ về em mãi.” Alan trầm giọng nói, nghe giọng điệu có vẻ rất mệt mỏi.
Trong lòng Trần Niệm tự nhiên run lên, nhíu mày: “Sau đó thì sao?”
“Tôi muốn gặp em, tôi không muốn bỏ qua cơ hội lần này.” Alan nói xong chợt ngừng lại.
“Ừ.” Trần Niệm đáp một tiếng.
Alan im lặng, Trần Niệm cũng không cúp điện thoại, ánh mắt nhìn về phía xa.
“Tôi có hơi khẩn trương. Tôi độc thân quá rất lâu rồi mà chưa từng thoát khỏi tình trạng này.” Alan mỉm cười nói, cố giảm bớt sự lúng túng lúc này: “Trước đây, tôi đều trải qua một thời gian tìm hiểu mới bắt đầu gặp mặt. Bây giờ tôi còn chưa biết em thích gì, hứng thú với điều gì, ghét gì nên hơi luống cuống, không biết em có thể cùng ăn trưa với tôi để chúng ta tìm hiểu về nhau một chút được không?”
“Alan, anh không cần cố biến thành người tôi thích, anh cứ làm chính mình là được.” Trần Niệm trầm giọng nói.
Alan dừng lại một lát mới nói: “Làm sao em biết? À, ý của tôi là tôi sẵn lòng thay đổi vì em.”
Trần Niệm cười: “Anh đổi thành dáng vẻ tôi thích, trong khi chung sống, anh sẽ phát hiện tôi càng lúc càng khác xa với hình tượng của mình, anh sẽ càng lúc càng thấy mệt mỏi, dần dần trở lại dáng vẻ của anh lúc trước, làm cho bạn gái anh bắt đầu đau lòng, khổ sở, uất ức, oán hận và nổi giận với anh. Điều này lại vừa vặn là dáng vẻ anh chán ghét. Đây là vòng tròn tình yêu lặp đi lặp lại của anh, cũng là nguyên nhân khiến anh luôn tìm kiếm nhưng vẫn không tìm được tình yêu đích thực của mình.”
“Em... học về tâm lý à?” Alan chấn động nói.
“Xem như là đã học qua. Đây là một môn tự chọn của tôi khi còn học đại học. Anh sợ rồi sao?” Giọng nói của Trần Niệm rất thoải mái.
“Liệu tôi có thể vinh dự được mời em ăn trưa không?” Alan lại mời.
“Được, tôi sẽ tới khách sạn tìm anh.”
“Em nhớ mang theo hành lý đấy.” Alan nhắc nhở.
Trần Niệm nhíu mày: “Anh không giống với người sốt ruột ở chung.”
“Không phải em muốn gặp Stephen sao? Tôi đã hẹn ông ta giúp em rồi. Bây giờ ông ta đang ở trên đảo tư nhân. Sau khi ăn trưa xong, tôi sẽ dẫn em qua đó. Ở đó có hơi xa nên phải tới ngày mai mới về được. Nếu em không yên tâm về tôi thì có thể mời bạn bè em đi cùng cũng không sao.” Alan nhẹ nhàng nói.
“Tôi đương nhiên yên tâm về anh rồi. Có bao nhiêu người phụ nữ muốn bò lên giường của ngài Alan đấy. Anh không thiếu phụ nữ, càng không phải là loại người làm ra những chuyện vô đạo đức. Chỉ là Lưu San muốn nói chuyện với Stephen, tôi chỉ đi cùng thôi.” Trần Niệm giải thích.
“Ừ, được, nhưng em có thể đừng gọi tôi là ngài Alan được không? Chỉ cần gọi Alan là được rồi, như vậy cũng thân thiết hơn.”
Trần Niệm lại cười.
Ngài Alan thích những cô nữ sinh nũng nịu, đáng tiếc là cô không phải.
Sau khi ăn xong, bọn họ đi tới bến tàu. Du thuyền của Stephen đã tới đón.
Trần Niệm và Lưu San đi theo Alan lên thuyền. Khi tới phòng khách, Trần Niệm mới phát hiện ra Cố Lăng Kiệt cũng tới đây. Anh đang ngồi trên sô pha cúi đầu, dùng điện thoại, trên người mặc bộ vest màu đen có phần cấm dục, gương mặt đầy cương nghị.
Anh ngước mắt nhìn về phía Trần Niệm. Bốn mắt vừa nhìn nhau, ánh mắt anh chợt tối lại, mơ hồ lộ ra sự lạnh lùng...
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK