Chương 774 Cố Lăng Kiệt Chúng Ta Cùng Nhau
CHƯƠNG 774: CỐ LĂNG KIỆT CHÚNG TA CÙNG NHAU
Bệnh nhân buổi sáng xem xong rồi, buổi trưa, Bạch Nguyệt về nhà ăn cơm.
Alan đã nấu cơm xong, cánh gà cola, sườn bò, bò bít tết, canh cá đậu phụ còn có cà tím trứng gà, rau xà lách.
“Những thứ này đều là anh làm sao?”Bạch Nguyệt tò mò.
“Lạ sao? Sáng này dù sao tôi cũng không có chuyện gì làm, như vậy em về nhà, có thể lập tức ăn cơm.” Alan mỉm cười nói.
“Nhìn một bàn đồ ăn này, tôi đều đói bụng, nếm thử xem.” Bạch Nguyệt dùng tay xé cánh gà, cắn một cái: “Ừ, ăn ngon.”
“Đi rửa tay trước.”
“Tuân lệnh.” Bạch Nguyệt ăn xong cánh gà, đi rửa tay rồi đi ra.
Alan bưng hai bát cơm tẻ đến: “Tôi vốn muốn nướng móng heo, sợ làm không ngon, chưa từng làm món này bao giờ.”
Bạch Nguyệt cong lên nụ cười: “Hôm nào tôi rảnh, dạy anh những món sở trường của tôi, anh có thể mở quán cơm, làm đầu bếp.”
“Tôi làm đầu bếp, cũng chỉ muốn làm đầu bếp của mình em.” Alan gắp thịt trên bụng cá cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt khoog đáp lại anh, tiếp tục ăn cơm.
“Sáng nay làm việc thuận lợi không?” Alan hỏi.
“Rất thuận lợi, bệnh nhân này là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, khám mấy lần, tốt lắm rồi, thế nên, tuần sau cũng không cần tới, dù sao, tôi thu phí không thấp.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Bạn gái có năng lực như vậy, tôi nằm mơ đều sẽ cười mà tỉnh lại.”
“Chiều nay tôi có thêm bệnh nhân, thế nên không về sớm được.” Bạch Nguyệt dặn dò.
“Vậy tối nay em có về ăn cơm không?” Alan hỏi.
“Đương nhiên, ở bên ngoài lại mệt, về nhà ăn cơm một lần, cũng cảm thấy buồn phiền gì đều tan biến, huống hồ, còn có hoàng tử trong chuyện cổ tích nấu cơm cho tôi.” Bạch Nguyệt nói đùa.
“Nói vậy, tôi muốn lôi kéo em cùng tiến vào thế giưới cổ tích, câu nói cuối cùng trong truyện cổ tích là, từ nay về sau, hoàng tử và công chúa cùng nhau trải qua tháng ngày hạnh phúc vui vẻ.”
“Ha ha.” Bạch Nguyệt cười, tán gẫu với Alan rất thoải mái: “Trưa nay tôi rảnh, sau khi ăn xong, cùng đi dạo chứ?”
“Được, nếu em không sợ bị đen da.”
“Ha ha.” Bạch Nguyệt cười càng tươi đẹp: “Sống ở nước Mỹ có một chỗ tốt, chính là anh có bị nắng chiếu đen, cũng không ai cảm thấy anh đen, anh bôi thành trắng, cũng không ai nói anh trắng, bởi vì có người da trăng và người da đen.”
“Tôi có thể nói chuyện cười này của em rất nhạt không?” Alan khách khí nói.
“Vậy anh nói cái không lạnh đi?” Bạch Nguyệt gắp một miếng cá vào bát mình.
Cô thích ăn cá.
“Trước kia, có hai người da trắng, sinh ra một người da đen, em biết tại sao không?” Alan hỏi.
“Tổ tiên có gen là người da đen sao? Tôi có thể nói chuyện cười này của anh nhạt hơn không ?” Bạch Nguyệt không khách khí đả kích nói.
“Là bởi vì, đứa bé không có rửa ráy.”
Bạch Nguyệt: “...”
Alan nói xong, nở nụ cười, cưng chiều xoa đầu Bạch Nguyệt: “Tôi không kể một chuyện nhạt hơn, sao có thể cùng em nghỉ mát?”
Bạch Nguyệt cười cười: “Không sợ, nhà tôi có điều hòa, ăn cơm đi, lát nữa chúng ta ra ngoài.”
“Ừ.”
Sau khi ăn xong.
Alan cùng Bạch Nguyệt đi dạo phố, Alan cầm một cái ô đen, săn sóc giúp cô che nắng.
Điện thoại vang lên, cô thấy là Quân, thở dài một hơi: “Tôi có cảm giác không muốn làm nữa.”
“Không muốn làm thì đừng làm, còn sợ tôi không nuôi nổi em sao?” Alan nói theo cô.
Cô cũng chỉ nói một chút, vừa bắt đầu đến sau này, cũng không phải vì tiền.
Cô nhận điện thoại.
“Bạch Nguyệt, cô có thể tới cục cảnh sát không?” Quân hỏi.
“Có chuyện gì sao? Vẫn là chuyện của Bạch y giáo sao?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
“Không phải, chuyện của Bạch y giáo cơ bản đã giải quyết được rồi, là chuyện liên quan tới xác chết trong lồng, bên này đã thu được số liệu mới nhất.” Quân trầm giọng nói.
“Nhiệm vụ bên này của các người, còn nhiều hơn dự đoán của tôi, không cho các người thời gian thở dốc nữa.” Bạch Nguyệt nói.
“Xin lỗi, sau khi phá vụ án này, tôi cho các cô nghỉ ngơi một tuần.” Quân ôn tồn nói.
“Tôi biết rồi, giờ tôi sẽ đến cục cảnh sát, có điều, chiều nay tôi còn có hai bệnh nhân, thé nên, trước mười bốn giờ tôi phải đi rồi.”
“Có thể.”
Bạch Nguyệt cúp điện thoại, nhìn Alan.
“Không sao cả, em đi đi, ngày sau còn dài.” Alan tốt tính nói.
“Ừ, vậy tôi đến cục cảnh sát trước, buổi tối gặp lại, tối nay đừng nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn.” Bạch Nguyệt nói.
Alan gật đầu.
Cục cảnh sát.
Lúc Bạch Nguyệt đến, những người khác đều đã đến.
Tầm mắt cô dừng lại trên mặt Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt không nhìn cô, cúi đầu, đăm chiêu.
“Mọi người đều đến, Tích, cậu nói tường tận đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Quân căn dặn.
“Chúng tôi điều tra ba bộ xác chết gần đây, rất lạ, không tìm được thân phận của ba người này, Evie bí mật tiến vào những quốc gia khác, cũng không phát hiện ba người này, nói cách khác, ba người này không có bất kì thông tin thân phận nào, chuyện này không hợp lẽ thường.” Tích nói.
“Nguyên nhân cái chết thì sao?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Chết đuối, trước khi bọn họ chết đã dùng thuốc ngủ, sau khi mê man, bị nhốt vào lồng, cái lồng lại bị bịt kín, sau khi bịt kín, bỏ vào vị chí cố định, tử vong.” Tích nói tường tận.
“Tuổi tác thì sao? Trong ba người đó có quan hệ máu mủ không?” Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi.
“Tuổi tác ba người không khác mấy, tầm mười sáu đến hai mươi, không có quan hệ máu mủ.”
“Có một đám người, chết rồi, nhưng người này không có thân phận, cho dù là kẻ vượt biên, cũng có thông tin thân phận, tại sao chết? Tại sao chết theo quuy luật như vậy? Rốt cuộc là ai làm? Mục đích là gì? Lẽ nào chính là vì thỏa mãn ham muốn giết người?” Thượng trầm tư.
“Còn có manh mối gì đó, là nam hay nữ, có bị chọc thủng tai không, trên người có dấu hiệu đặc biệt không, quần áo có quần áo có kí hiệu đặc biệt không, trên người có vết thương cũ gì không?” Bạch Nguyệt nheo mắt lại, suy nghĩ rồi hỏi.
“Tài liệu chi tiết tôi đã phát cho mọi người.” Tích phát cho mỗi người một phần tài liệu, tỉ mỉ đến cả phần giải thích của pháp y.
“Những người này trên người không có đồng hồ trang sức, vết thương cũ trên người rất nhiều, chết rồi, cũng không có ai báo cảnh sát, càng không ai biết, cũng không có chứng minh thư, nếu tôi đoán không sai, bọn họ hẳn à bị bắt cóc từ khi còn bé, nhốt vào một hòn đảo nào đó, bị huấn luyện trong thời gian dài, chết là vì tài năng không bằng người khác, bị tổ chức vứt bỏ.” Bạch Nguyệt suy đoán.
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt: “Ý nghĩ này tôi cảm thấy hợp lí.”
“Vậy kế tiếp, chúng ta phải làm gì?” Tích hỏi.
“Trước tiên không được phát tán tranh ảnh ra ngoài, nếu như phát tán ra ngoài để những người kia biết, chúng ta càng khó bắt bọn chúng.
Trước tiên chúng ta so sánh với nhau, tất cả các vụ án trẻ em mất tích, xem xem thân phận thật sự của ba người chết này là gì.
Mặt khác, chuyện thả xác xuống nước như vậy, cứ tùy tiện thả là được rồi. Tại sao bọn họ nhất định phải thả những thi thể này ở cùng một chỗ? Tôi đề nghị, để vệ tinh tỉ mỉ để ý tới, theo dõi, nói không chừng, rất nhanh sẽ biết được sào huyệt của bọn họ.” Bạch Nguyệt đề nghị.
“Nói có lí lắm, trước tiên cứ làm như vậy, Thượng, cậu viết tài liệu cho tôi, tôi đến xin vệ tinh trợ giúp.” Quân nói.
Bạch Nguyệt nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian còn sớm, đứng lên: “Vậy tôi chờ tin tức tốt của các anh, Black, chúng ta cùng đi đi.”