Chương 1244: Anh Chưa Bao Giờ Yên Tâm Về Em
CHƯƠNG 1244: ANH CHƯA BAO GIỜ YÊN TÂM VỀ EM
Đổi lại là trước đây, nếu anh đi theo cô như vậy, nhất định cô sẽ cảm thấy khó chịu. Thế nhưng hôm nay cô lại có cảm giác rất lạ, cô vừa thấy có chút ngọt ngào mà lại vừa thấy an toàn. Cảm giác ấy giống hệt như lúc đầu khi nghĩ đến Hình Thiên, chỉ có điều lại cảm thấy lo lắng. Cô lo lắng vì không muốn để lộ cảm xúc thật của mình, cũng không dám yêu anh. Cảm xúc …rồi cũng dần dần vơi đi.
Một lúc sau thì đến biệt thự của Hạng gia, xe dừng trước chỗ Hạng Vũ Thái: “Cùng nhau ăn bữa cơm tối nhé.”
“Vâng.” Mục Uyển đáp.
Mục Uyển đi theo Hạng Vũ Thái vào trong nhà, Hạng Thịnh Duật đã theo ngay đằng sau cô, anh nói với Hạng Vũ Thái: “Cậu ba, thực chất cậu nên hỏi cháu bởi cháu biết nhiều hơn Mục Uyển. Vả lại cậu cũng đừng làm khó cô ấy bởi là do cháu theo đuổi Mục Uyển trước. Có một vài chuyện không phải là do cô ấy tự nguyện mà là do cháu ép buộc.”
Mục Uyển nghe những lời Hạng Thịnh Duật nói liền cảm thấy rung động, không ngờ anh ấy lại nhận hết mọi trách nhiệm lên người mình.
Hạng Vũ Thái chau mày nhìn Hạng Thịnh Duật: “Cháu đã thay đổi suy nghĩ từ lúc nào?”
“Từ lúc nhỏ cháu đã thay đổi rồi, trước khi cô ấy được gả cho Hình Thiên, cháu đã cầu hôn Mục Uyển. Nhưng Mục Uyển không đồng ý mà lại đi cùng Hình Thiên.” Hạng Thịnh Duật giải thích.
“Tại sao cậu lại không biết gì?” Hạng Vũ Thái ngạc nhiên: “Cậu vẫn nghĩ rằng cháu ghét Mục Uyển, hai đứa trước đây đâu có hợp nhau.”
“Cô ấy đi theo Hình Thiên rồi quay về, cháu đương nhiên không cảm thấy thoải mái khi đối diện với cô ấy, Mục Uyển cũng ghét cháu. Nhưng dù sao thì cũng là cháu thích cô ấy, nên dần dần thay đổi cách đối xử với Mục Uyển nên cô ấy nhìn rõ được con người thật trong cháu. Với lại Hình Thiên cũng là tên đàn ông khốn nạn chỉ coi trọng quyền lực. Khi Mục Uyển nhìn rõ mọi việc thì đã cảm động trước tấm lòng của cháu.” Hạng Thịnh Duật nói rồi liếc nhìn sang Mục Uyển.
Sắc mặt Mục Uyển vẫn vậy, cô vẫn im lặng, Hạng Thịnh Duật cũng không nhìn ra được cô đang nghĩ gì?
Hạng Vũ Thái: “Cháu muốn khoe mẽ thì tự khen mình được rồi, cần gì phải chê trách người khác.”
Hạng Thịnh Duật cười đáp: “Làm như vậy khiến cháu thấy thoải mái, nói đi cũng phải nói lại, chính Mục Uyển cũng thấu rõ những điều đó.”
Hạng Thịnh Duật nói rồi đưa tay lên khoác vai Mục Uyển. Anh thấy Mục Uyển không có phản ứng lại, lúc nãy trên xe cũng đã hỏi cô ấy, Mục Uyển không từ chối anh. Ở nước của họ, họ hàng thân thích có thể kết hôn với nhau, chỉ là việc sinh em bé sẽ phải hết sức chú ý, việc kiểm tra sẽ phức tạp hơn người bình thường rất nhiều. Khoa học ngày càng phát triển nên cũng không có nhiều điều đáng lo ngại, nhưng sẽ phải chịu đựng đau khổ nhiều hơn người khác.
“Hôm nay hãy ở lại đây ăn cơm, ta vẫn còn nhiều chuyện cần phải hỏi hai đứa.” Hạng Vũ Thái nói.
“Vâng, cháu và Mục Uyển cung kính không bằng tuân lệnh.” Hạng Thịnh Duật đáp.
Hạng Vũ Thái đi vào trong thay quần áo.
Mục Uyển hỏi Hạng Thịnh Duật: “Anh theo qua đây làm gì?”
“Em nói xem để làm gì?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.
“Anh làm như vậy giống như không yên tâm về em vậy?”
“Anh đã bao giờ yên tâm về em?” Hạng Thịnh Duật thẳng thắn nói.
Mục Uyển chẳng nói gì, cô lườm anh một cái rồi quay người đi.
Hạng Thịnh Duật rất ghét Mục Uyển liếc nhìn anh như vậy, anh lập tức kéo cô lại. Nhìn thấy miệng của Mục Uyển vẫn đang mỉm cười, tâm trạng của Thịnh Duật lại trở nên vui vẻ, anh chạm nhẹ vào mũi cô trêu chọc: “Mắt là để nhìn hay là để em lườm đây?”
“Em không muốn giỡn với anh, một lát nữa cậu ba vẫn còn chuyện muốn nói với chúng ta. Chuyện này làm lớn đến như vậy rồi, bây giờ chỉ là tạm bình yên thôi. Nhưng nếu còn không mau giải quyết thì nhất định sẽ còn phiền phức hơn.” Mục Uyển nói.
“Cậu ba của em là người bảo vệ hoàng quyền, thứ cậu ấy bảo vệ là quyền lực của Hoa Cẩm Vinh.” Hạng Thịnh Duật nói nhỏ vào tai Mục Uyển.
Hạng Vũ Thái từ phòng trong đi ra, ông ta đã đổi sang mặc một bộ quần áo ở nhà, trông dễ chịu và thoải mái hơn. Năm năm trước khi nước M tổ chức bình chọn trên mạng, Hạng Vũ Thái được bầu là một trong bốn người đẹp trai nhất toàn quốc. Hạng Thịnh Duật cũng có đôi nét giống Hạng Vũ Thái, nhưng khí chất của hai con người này lại hoàn toàn khác nhau. Hạng Vũ Thái điềm tĩnh, thận trọng, hòa nhã, từng là chàng bạch mã hoàng tử của rất nhiều cô gái. Thực ra bây giờ vẫn vậy, hơn nữa, Hạng Vũ Thái cũng không ham mê nữ sắc. Mục Uyển muốn giúp cậu ba tìm một người mợ, nếu không thì đúng là quá lãng phí.
“Ngồi đi.” Hạng Vũ Thái nói.
Một vị trưởng bối gần gũi và hòa nhã mặc dù tuổi chưa cao nhưng lại rất có uy lực.
Mục Uyển và Hạng Thịnh Duật ngồi xuống bàn ăn, thức ăn được dọn lên.
Hạng Vũ Thái uống một ngụm nước chanh rồi quay lại nói với Hạng Thịnh Duật: “Chuyện lần này chúng ta hãy nói cho rõ ràng, ta thấy tình thế hôm nay chính là để nhắm vào cháu.”
“Mọi chuyện bắt đầu nói từ ngày Mục Uyển trở thành phu nhân Lan Ninh, bởi khi Mục Uyển có được vị trí của phu nhân Lan Ninh, bà ta đã ngấm ngầm theo dõi cô ấy. Bà ta cho Phó Hâm Ưu đi SHL để gây rắc rối, rồi lên kế hoạch để ám sát Mục Uyển, nhưng may rằng cô ấy đã trốn thoát. Cháu tìm được cô ấy nên phu nhân cho rằng cháu và Mục Uyển có mối quan hệ mờ ám, muốn gán tội cho cháu thành tên xấu xa thiếu tự trọng. Cũng may Mục Uyển là người thông minh nên cô ấy đã nhờ đến sự giúp đỡ của hoàng hậu.”
“Ta đâu có ngu ngốc đến nỗi bị cháu dắt mũi hả nhóc, chúng ta đều là người nhà họ Hạng, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, chúng ta cùng ngồi chung một thuyền. Và việc Hình Thiên bị tấn công trước đây, Hoa Cẩm Vinh sau đó đã hợp tác với phu nhân Lan Ninh, hoàng hậu là người phụ nữ của vua, bà ta không thể đối phó với chồng mình, làm sao có thể giúp các cháu chứ?” Hạng Vũ Thái hỏi.
Hạng Thịnh Duật và Mục Uyển nhìn nhau, Mục Uyển gật đầu.
Hạng Thịnh Duật: “Mục Uyển đã ghi hình bằng chứng hoàng hậu đi ngoại tình, dùng nó để uy hiếp bà ta.”
Hạng Vũ Thái hỏi: “Đối tượng là Hoa An Bình?”
Hạng Thịnh Duật gật đầu: “Cháu nghĩ hoàng cung đã chuẩn bị nhiều vệ binh như vậy, nhưng cuối cùng Hoa Cẩm Vinh lại thu quân, có lẽ là vì ông ta muốn ép Hoa An Bình tự sát.”
“Cháu đã làm gì rồi, cháu nhất định đã có sự chuẩn bị.” Hạng Vũ Thái hỏi.
Hạng Vũ Thái vốn không biết ngày hôm đó nếu như Hoa Cẩm Vinh không hối hận thì có lẽ người chết bây giờ chính là Hạng Thịnh Duật.
“Cháu đã cho người lẻn vào hoàng cung để dò xét những vị trí quân của Hoa Cẩm Vinh, sau đó mặc áo chống đạn, sau đó…” Hạng Thịnh Duật chau mày.
“Sau đó như thế nào?”
“Căn dặn một vài chuyện với thuộc hạ, nhưng cuối cùng lại gặp sự cố.”
Trong lòng Mục Uyển bỗng trở nên rối bời, cô đã nhớ ra, cô biết người đàn ông ấy rất mạnh mẽ, nhưng cô chưa từng nghĩ tới… rằng người đàn ông này cũng có thể sẽ chết…