Chương 1131: Thứ Gọi Là Phép Màu
CHƯƠNG 1131: THỨ GỌI LÀ PHÉP MÀU
“Khi bạn tôi gửi cho tôi, tôi đã ngay lập tức yêu cầu anh ấy xóa nó. Tôi đã rất có lòng đến đây, nhưng nếu ôngđã nói như vậy thì tôi nghĩ chúng ta không cần nói thêm gì nữa. Tôi sẽ rời khỏi MXG và không can thiệp vào chuyện của các ông nữa.” Mục Uyển nói.
“Bạn của cô là ai? Nếu như cô không nói thì tôi chỉ có thể cho rằng cô là người của bọn họ. Còn việc cô muốn rời khỏi MXG đâu phải là chuyện dễ như cô nói.” Thomas đe dọa Mục Uyển.
“Hạng Thịnh Duật, anh ấy chính là người đưa cho tôi.” Mục Uyển nói xong liền lập tức cúp điện thoại.
Điện thoại lại reo lên, vẫn là Thomas gọi đến.
Mục Uyển nghe máy, thiếu kiên nhẫn hỏi: “Ông còn chuyện gì nữa?”
“Tại sao Hạng Thịnh Duật phải làm như vậy? Tôi và anh ta đâu có thù oán gì.”
“Việc mà anh ấy đã muốn làm thì nhất định sẽ làm cho bằng được. Nếu như ông không hiểu rõ về con người anh ta thì hãy nghe ngóng từ chỗ bạn bè của anh ta trước. Tôi đã nói với anh ta là không được làm như vậy nữa rồi, nhưng ông vẫn nên đề phòng. Theo những gì tôi biết thì anh ta nhất định sẽ cho người của mình vào vị trí hiện tại của ông. Nếu không tin thì ông cứ đợi đến lúc đõ sẽ biết.” Mục Uyển đáp đầy tự tin.
Thomas lo lắng: “Không, cô phải giúp tôi. Lúc nãy do lo lắng việc bị ghi hình nên mới nói năng hồ đồ, xin lỗi cô. Hôm qua cô nói rằng không hề dùng cuộn băng đó để uy hiếp tôi, nhưng hôm nay tôi lại nhận được nên tôi chỉ có thể nghi ngờ cô. Tôi hoàn toàn không biết tình hình nên mong cô lượng thứ.”
“Tôi không có thù oán gì với ông nên đương nhiên tôi sẽ không gây khó dễ cho ông. Giờ thì ông có hai sự lựa chọn, một là trở thành người của Hạng Thịnh Duật, anh ta nhất định sẽ bảo vệ quyền lực, vinh hoa phú quý của ông hiện giờ. Hai là chống đối lại anh ta, những bằng chứng mà Hạng Thịnh Duật có trong tay đủ để đưa ông vào trại giam và khiến ông cả đời này cũng không chuyển mình được.”
“Tôi nhất định sẽ đứng về phía của mọi người, chúng ta sẽ luôn giữ mối quan hệ tốt đẹp. Đề nghị hôm qua mà cô đưa ra tôi cảm thấy rất tốt, hợp đồng tôi cũng đã kí trước rồi, một lát nữa cô đến kí là xong.” Thomas không nghĩ ngợi gì.
“Thomas, nếu như là hôm qua thì có lẽ thỏa thuận này đã được đàm phán thành công. Nhưng hôm nay đến tận bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy được thành ý của ông.” Mục Uyển hỏi ngược lại.
“Thành ý, khoản tiền theo hợp đồng tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi.”
“Vậy còn món nợ cá nhân thì sao?” Mục Uyển cười hỏi.
Thomas ngập ngừng: “Cô muốn gì?”
“Thắng lợi cả về hợp tác và cạnh tranh mới là điều mà tôi muốn thấy. Tôi không phải là Hạng Thịnh Duật, tôi không thích sự đè ép hoàn toàn như vậy. Thả lỏng một chút, tôi muốn có được những mối quan hệ xã hội của ông. Đương nhiên tiền kiếm được ông sẽ được chia hoa hồng. Một lát nữa tôi sẽ đến văn phòng của ông kí kết hợp đồng rồi bàn bạc sau, ông thấy sao?”
“Được, vậy một lát nữa gặp.”
Mục Uyển cúp máy rồi đứng dậy, bụng cô vẫn còn hơi đau. Nhưng việc cần làm thì vẫn phải làm.
Mục Uyển tắm qua, trang điểm xong xuôi liền gọi điện cho Lã Bá Vĩ: “Lát nữa tôi sẽ đi đến văn phòng làm việc của Thomas để bàn chuyện làm ăn, anh hãy đi cùng tôi.”
“Phu nhân, cô đã ăn sáng chưa?” Lã Bá Vĩ hỏi.
“Tôi không muốn ăn lắm, đợi sau khi bàn xong rồi ăn. Các anh đợi tôi ở dưới sảnh là được.” Mục Uyển nói rồi cúp máy.
Lát sau cô đi xuống dưới sảnh, ở đó không chỉ có Lã Bá Vĩ, An Kỳ mà còn có cả Sở Giản.
Mục Uyển thấy vậy liền hỏi Sở Giản: “Ông chủ của các anh còn có chỉ định gì sao?”
Sở Giản cứng nhắc đáp: “Mười một giờ sáng ngày mai các người cùng đi với tôi, thuyền đã được xắp xếp xong rồi.”
“Được, tôi biết rồi. Cảm ơn anh.” Mục Uyển đáp.
“Người cô cần cảm ơn không phải tôi, mà là ông chủ. Chức phu nhân An Ninh của cô sớm đã không giữ được nhưng ông chủ đã giúp cô thanh minh. Khoảng tầm 12 giờ theo giờ MXG, lúc đó cô hãy để ý đến tin tức.” Nói rồi Sở Giản quay người đi.
Lã Bá Vĩ cười nói: “Chúc mừng phu nhân, từ giờ cô đã được trong sạch.”
Mục Uyển vẫn điềm tĩnh, cô cảm thấy cảm giác này giống như vừa đi ra từ một cơn lốc xoáy, người khác liền nói chúc mừng cô, vì cô vẫn còn sống.
“Chúng ta đi thôi.” Mục Uyển nói.
Trên xe, Mục Uyển vẫn rất trầm ngâm. Thấy vậy An Ky liền hỏi: “Phu nhân, cô không vui sao? Cô được giải oan rồi, như vậy cô sẽ không cần nghe những lời phỉ báng khó nghe kia nữa.”
“Thất bại hay thành công thì đều như vậy.” Mục Uyển thở dài.
“Vì thế phu nhân nên biết rõ sau này cô nên đi như thế nào.” Lã Bá Vĩ hiểu hàm ý của Mục Uyển.
Mục Uyển mỉm cười: “Có lẽ vậy.”
“Tôi đã đi du lịch nhiều nước, cũng nghe được rất nhiều câu chuyện lịch sử. Tôi biết có một đạo lí rằng nếu chúng ta chịu đựng được những thứ người khác không chịu được thì chắc chắn sẽ có được thành công mà người khác không có. Phu nhân là người thông minh bác ái, vấn đề lúc này chỉ là thời gian. Hoặc cũng có thể là chỉ cần một người xuất hiện có thể cho phu nhân tất cả mọi thứ mà cô muốn.” Lã Bá Vĩ an ủi Mục Uyển.
Mục Uyển rất thích giao lưu, làm việc với Lã Bá Vĩ bởi anh ta rất hiểu cô, anh ta dường như biết rõ trong lòng cô đang nghĩ gì.
Vậy rốt cuộc, tương lai có xảy ra phép màu không?
Chiếc xe đã đến văn phòng làm việc của Thomas. Mục Uyển gọi điện cho Thomas thông báo: “Tôi đang ở dưới tầng.”
“Được, được, bây giờ tôi sẽ xuống đón cô.” Thomas đáp.
Mục Uyển xuống xe rồi nói lại với Lã Bá Vĩ: “An Kỳ đi với tôi là được rồi, anh đợi tôi ở ngoài. Dù sao thì chúng ta cũng nên có sự đề phòng.”
“Tôi hiểu rồi.” Lã Bá Vĩ nói rồi nhìn đồng hồ: “Tôi sẽ đợi cô đến 11 rưỡi.”
“Được.”
Thomas đích thân đến đón Mục Uyển.
Mục Uyển cười nói: “Lại còn phải phiền ông ra tận đây đón, thật là ngại quá.”
“Đó là điều tôi nên làm.” Thomas tươi cười.
Hai người đi lên thang máy.
“Cô ở đây được bao lâu rồi?”
“Đã được vài ngày rồi, ngày mai tôi sẽ rời đi.”
“Vậy thì tiếc quá, MXG vẫn còn rất nhiều địa điểm để vui chơi và các cảnh quan văn hóa độc đáo.”
“Trước đây tôi cũng đã đi qua, sau này nếu có thời gian nhất định sẽ lại ghế. Đợi lần tới đến nhất định sẽ đi thăm thú nhiều hơn. Lần này đến chủ yếu là vì công việc.”
“Tôi đã hỏi thăm bạn bè về Hạng Thịnh Duật, cậu ấy đúng là tuổi trẻ tài cao. Súng giảm thanh cũng là do cậu ấy sáng chế ra, giờ đã lừng lẫy khắp thế giới.”
“Cái đó đã là thành tích trong quá khứ rồi. Với những gì tôi biết thì hiện tại anh ấy còn đang nghiên cứu ra loại súng tốt hơn như vậy rất nhiều. Nếu lần này nghiên cứu thành công sẽ còn lập được thành tích vang dội hơn nữa.” Mục Uyển đáp.
“Ồ, thì ra là vậy. Vậy quả là người quá tài giỏi.”
“Phải. E rằng những điều mà anh ấy giỏi không chỉ có từng đó, mà còn có rất nhiều điều chúng ta không thể nào tưởng tượng được.”
“Ting” – thang máy đã đến nơi.
Thomas đi vào phòng làm việc rồi nói với trợ lí: “Pha hai tách trà cho tôi.”
Thomas quay lại nói với Mục Uyển: “Trong điện thoại cô có nói muốn lợi dụng các mối quan hệ xã hội của tôi, nhưng tôi vẫn chưa hiểu ý cô lắm. Rốt cuộc cô muốn sử dụng mối quan hệ nào?”