Chương 679: Nam Nữ Song Toàn
CHƯƠNG 679: NAM NỮ SONG TOÀN
"Anh ấy không phải người giỏi biểu đạt, con nghĩ không phải anh ấy không thích ăn, chỉ không muốn mẹ quá cực khổ thôi." Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
"Cô bé này nói chuyện thật khiến cho người ta thoải mái, một lát nữa mẹ mang con cá trắm đen và con cá trắm cỏ lớn này về xử lý trước, như vậy buổi tối nướng lên sẽ càng ngon miệng hơn." Tống Tâm Vân nói.
"Vâng, cảm ơn mẹ. Chờ con sinh con xong, sẽ đến lượt con nấu cơm hiếu thuận với mẹ."
Tống Tâm Vân cười đầy yêu thương: “Thấy con, mẹ thật sự hối hận vì trước đây không sinh thêm một đứa con gái, thật hiểu chuyện."
Bạch Nguyệt ôm vai Tống Tâm Vân: “Con lại không phải là con gái của mẹ sao?"
"Phải, phải, phải, con chính là con gái của mẹ. Con cứ từ từ ăn đi, ăn xong đừng làm quá mệt mỏi, mệt thì cứ ngủ một lát. Mẹ có trải mấy tấm chăn bông trên giường trong lều, chắc hẳn rất ấm áp." Tống Tâm Vân nhìn về phía lều vải nói.
"Mẹ làm việc thì con yên tâm rồi, không cần con phải lo lắng chút nào." Bạch Nguyệt tán dương rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, tầm mắt liếc nhìn về phía mặt hồ: “A, lại có cá."
"Để mẹ, con ăn cơm đi." Tống Tâm Vân kéo cần câu lên. Đó là một con cá trích nhỏ khoảng hai lạng: “Con có cần con cá này không?"
Bạch Nguyệt lắc đầu. "Nó còn quá nhỏ, thả về nuôi tiếp đi."
"Được." Tống Tâm Vân thả con cá nhỏ vào trong hồ và rửa tay.
Bạch Nguyệt cũng ăn xong, đóng nắp hộp lại.
"Con cứ bỏ đấy đi, mẹ về làm cá trước đây."
"Vâng, được ạ. Vất vả cho mẹ rồi. Bên con sẽ câu cá đến hơn ba giờ, sau đó con sẽ tới nấu cơm tối với mẹ." Bạch Nguyệt nói rồi ngồi xổm xuống, xâu thêm mồi câu.
Tống Tâm Vân mỉm cười rời đi, Bạch Nguyệt tiếp tục câu cá.
Không biết có phải cá cũng đến giờ ăn cơm không, sau khi cô cơm nước xong, cá còn dễ câu hơn trước, chỉ có điều toàn cá nhỏ.
Cô thả lại cá trích nhỏ vào trong hồ. Trong vòng một giờ, cô lại câu được một con cá trắm đen hai mươi mấy cân và một con cá trích lớn hơn hai cân.
Cô mới thả lưỡi câu vào trong hồ, điện thoại di động lại đổ chuông.
Cô ngồi hơi mỏi nên nằm trong lều, xem số điện thoại trên màn hình là của bảo vệ liền nghe, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Bà chủ, Tô Chung, Phó tổng thống Tô tới chơi, có cho vào không ạ?" Bảo vệ hỏi.
Bạch Nguyệt cũng không muốn gặp Tô Chung, hiếm khi muốn thả lỏng một ngày, ngày mai sẽ lại vào cuộc chiến đấu rồi.
"Anh đưa điện thoại cho Tô Chung, bảo ông ta nghe máy." Bạch Nguyệt thản nhiên nói.
Tô Chung nghe điện thoại, giọng điệu không tốt, còn kèm theo vẻ chất vất hỏi: "Cô làm vậy là có ý gì? Tính sập cửa vào mặt tôi à?"
"Hôm nay trong nhà tôi có một số việc, cho nên không tiện tiếp đón ông. Tôi nhớ ông có số điện thoại di động của tôi mà. Ông có chuyện gì, có thể điện thoại liên hệ với tôi." Bạch Nguyệt hờ hững nói.
"Nếu tôi muốn gọi điện thoại cho cô còn cần chạy từ xa tới nữa sao? Gặp mặt rồi hãy nói." Tô Chung trực tiếp cúp máy mà nói với bảo vệ: "Bà chủ các anh bảo để tôi vào trong."
Những người lính gác cửa này đều là người tâm phúc của Lâm Tiến, làm việc rất nghiêm khắc thận trọng. Bọn họ không nhận được mệnh lệnh của Bạch Nguyệt, chắc chắn sẽ không cho người đi vào.
Người bảo vệ rất có trách nhiệm gọi điện thoại lại cho Bạch Nguyệt hỏi: "Bà chủ, chúng tôi có nên để cho ngài ấy đi vào không?"
"Anh nói cho ông ta biết, hôm nay tôi không tiện tiếp đón." Bạch Nguyệt lại từ chối.
Bảo vệ không cúp điện thoại, nói với Tô Chung nói: "Xin lỗi, Phó thống Tô, bà chủ nhà chúng tôi không tiện tiếp đón, tôi kiến nghị ngài lần sau hẹn trước hãy qua, có lẽ tốt hơn."
"Cái gì? Cô ta không gặp tôi à!" Tô Chung rất không bình tĩnh, cầm lấy điện thoại của bảo vệ và nói với Bạch Nguyệt: "Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô."
"Chuyện quan trọng cũng có thể nói trong điện thoại."
"Trong điện thoại không nói rõ được." Tô Chung gắt gỏng nói.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Ông đang cố tình hạ thấp chỉ số thông minh của tôi sao? Có việc thì nói đi, bây giờ tôi thật sự đang bận."
"Có phải là cô cho đăng video của tôi không?" Tô Chung hỏi thẳng.
"Không phải." Bạch Nguyệt khẳng định chắc chắn, thật sự là không phải: “Nếu như tôi không đoán sai, chắc là Thịnh Đông Quang cho đăng video kia của ông."
"Tôi và ông ta không thù không oán, bình thường cũng chưa từng có mâu thuẫn, vì sao ông ta phải hại tôi như thế?" Tô Chung không rõ nói.
"Bởi vì bây giờ ông ta đang đứng đầu sóng ngọn gió, cần phải có một người tới gánh lấy nguy cơ của ông ta." Bạch Nguyệt bình thản nói.
"Chuyện có liên quan tới video của ông ta, có phải là cô đăng không?" Tô Chung hỏi.
Khóe miệng Bạch Nguyệt nhếch lên, lạnh lùng nhìn về phía trước: “Không phải, chắc là Tả Đoàn Niên đăng."
"Vì sao ông ta lại đăng?"
"Trong ba người đứng đầu, Cố Lăng Kiệt đã chết, người nguy hiểm nhất đối với ông ta chính là Thịnh Đông Quang. Cho dù Thịnh Đông Quang tạm thời giấu tài, nhưng nói không chừng lại có thể vùng dậy. Hơn nữa, Thịnh Đông Quang là người của Thẩm Diên Dũng, giết chết Thịnh Đông Quang thì chẳng khác nào làm cho Thẩm Diên Dũng mất đi cánh tay trái. Như vậy trong lần tranh cử tổng thống tiếp theo, ông ta hẳn sẽ có 85% khả năng giành được chiến thắng." Bạch Nguyệt rõ ràng nói.
"Bây giờ bên ngoài đều đang nói là tôi giết chết Thịnh Đông Quang, cô nghĩ tôi giết chết Thịnh Đông Quang sao?" Tô Chung lại hỏi.
"Ông à? Đương nhiên sẽ không phải. Có lẽ ông sẽ tức giận, sẽ nổi giận, sẽ càu nhàu, nhưng bây giờ ông và Thịnh Đông Quang có nhiều mâu thuẫn như vậy, ông giết chết ông ta vào lúc này lại chẳng phải là hại mình sao?" Bạch Nguyệt nói theo lời ông ta.
"Đúng vậy, bây giờ những người trên mạng kia đều nói là tôi giết, một đám ngu ngốc còn biểu tình thị uy ở cửa tòa nhà văn phòng của tôi, não bọn họ tàn rồi sao?" Tô Chung càng nói càng tức giận.
Bạch Nguyệt không hề thông cảm cho ông ta. Dù sao, ông ta đã từng thật sự muốn hại chết Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nể tình anh em nhưng cô không cần.
Tô Chung trút hết bực tức mới hỏi: "Cô nghĩ ai có khả năng giết chết Thịnh Đông Quang nhất?"
"Ông cũng biết tính cách của Thịnh Đông Quang, thủ đoạn làm việc của ông ta quá độc ác, hơn nữa còn khoa trương, người muốn ông ta chết nhiều như lông hồng, nếu muốn biết là ai giết ông ta cũng không dễ dàng gì."
"Trong vòng ba ngày, cô điều tra rõ ràng vụ án này cho tôi. Tôi muốn biết rốt cuộc là ai giết Thịnh Đông Quang. Đồ khốn nạn này không phải cố ý hại tôi sao?" Tô Chung căm phẫn nói.
"Loại chuyện này, ông vẫn nên nhờ Cục trưởng Triệu thì tốt hơn. Thật ngại quá, tôi không tham dự vào vụ án này." Bạch Nguyệt lạnh lùng từ chối.
"Cái gì? Không ngờ cô lại không tham dự vào vụ án này à? Cô không muốn biết ai là người giết chết Thịnh Đông Quang sao?" Tô Chung rất chấn động.
Ông ta cho rằng Bạch Nguyệt nhất định sẽ tham dự vào, dù sao mọi người đều biết rõ năng lực của cô giống như ban ngày.
"Tôi không muốn biết, lý do cụ thể thì tôi đã nói với Cục trưởng Triệu rồi, ông có thể hỏi Cục trưởng Triệu. Bọn họ mời Lãnh Thu Tôn, tôi và Lãnh Thu Tôn đã hợp tác qua vài lần, năng lực phân tích vụ án của anh ta còn giỏi hơn tôi. Nếu như không có chuyện gì khác, tôi muốn cúp máy đây, thật ngại quá." Bạch Nguyệt nói xong liền dứt khoát cúp máy.
Tô Chung chưa từ bỏ ý định liền gọi điện thoại lại.
Bạch Nguyệt thật sự không muốn nhận, nhưng nghĩ tới tính tình của Tô Chung, nếu như không nghe, không thuyết phục được Tô Chung, Tô Chung người này thật ra rất chết não trải qua.
Cô nghe điện thoại, duy trì tâm tình tốt hỏi: "Còn có gì muốn hỏi, ông hỏi luôn đi."
"Nếu như cô tiếp nhận vụ án này, tôi sẽ nói cho cô biết một bí mật." Tô Chung trầm giọng nói.