Chương 785: Cuộc Hẹn Hò Giữa Cố Lăng Kiệt Và Bạch Nguyệt
CHƯƠNG 785: CUỘC HẸN HÒ GIỮA CỐ LĂNG KIỆT VÀ BẠCH NGUYỆT
Bạch Nguyệt vẫn không trả lời, đỏ mặt, xoay người, không để ý đến anh.
Cố Lăng Kiệt thì trở người, ôm eo cô, kéo cô đến bên cạnh mình, tham lam hít mùi hương trên người cô, dụi vào tóc cô.
Bạch Nguyệt cảm nhận được toàn bộ hơi thở của anh, làm nhiễu loạn tâm trí cô.
“Cố Lăng Kiệt, em nóng.” Bạch Nguyệt nói.
Anh lướt qua mặt cô, hôn lên môi cô.
Tim Bạch Nguyệt đập nhanh hơn, nhưng không biết vì sao, cô không chán ghét.
Động tác của Cố Lăng Kiệt ngày càng cuồng dã, giống như chuyện tiếp theo xảy ra một cách tự nhiên, tay anh chui vào trong quần áo cô, mở nút áo sau lưng cô.
Bạch Nguyệt mơ mơ màng màng, ngây ngất trong sự nóng bỏng, không suy nghĩ được điều gì, mọi thứ đều do anh điều khiển.
Đợi đến khi anh tiến vào, cô mới tỉnh táo lại, kinh ngạc thốt lên.
“Đau.”
“Ừ, anh sẽ chậm lại một chút.” Cố Lăng Kiệt hôn lên mặt, lên môi cô.
Rất nhanh, cô không còn đau nữa, thay vào đó là cảm giác vui sướng.
“Hôm nay không phải ngày an toàn của em.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
Cố Lăng Kiệt hôn một nụ hôn nóng bỏng, đáp lại cô bằng chất giọng khàn khàn: “Anh biết, em yên tâm đi.”
Bạch Nguyệt không nghĩ tới mình lại phát sinh quan hệ với anh nhanh như vậy, nhưng tất cả giống như một điều hiển nhiên, xảy ra một cách tự nhiên, không hề có chút khoảng cách nào.
Làm xong, Cố Lăng Kiệt thu dọn sạch sẽ, còn cô thì xấu hổ, quay lưng về phía anh.
Cố Lăng Kiệt quay mặt về phía cô, ôm eo cô, hôn lên gáy cô: “Ngủ đi.”
“Ừ.” Bạch Nguyệt mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, cô bị tiếng chuông báo thức đánh thức, sắc trời đã tờ mờ sáng, cô quay đầu lại, thấy Cố Lăng Kiệt cũng đã thức dậy, đang mở mắt nhìn cô.
Trong giây phút này, cô thấy rất hạnh phúc, nhếch khóe môi cười: “Chào buổi sáng.”
Cố Lăng Kiệt cũng khẽ nhếch môi cười, ngồi dậy: “Chào buổi sáng.”
“Em đi ra ngoài đánh răng rửa mặt.” Bạch Nguyệt nói.
“Buổi sáng ở trên núi rất lạnh, em nên mặc thêm áo khoác vào.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
“Vâng.” Bạch Nguyệt mặc áo khoác, mở lều đi ra ngoài, một cảm giác mát lạnh phả vào mặt, mang theo sự ẩm ướt ở trong núi, một bầu không khí trong lành.
Bạch Nguyệt hít một hơi thật sâu, rất thoải mái.
Cố Lăng Kiệt cũng đi ra ngoài, anh đun nước nóng, đánh răng rửa mặt xong thì bỏ mỳ vào trong nồi, cho rau khô vào.
Bạch Nguyệt ngồi cạnh anh, mặt cô đỏ bừng vì ngọn lửa: “Hôm nay chúng ta sẽ leo lên đỉnh núi, rồi ngắm mặt trời mọc.”
“Ừ.” Anh múc một bát mỳ đưa cho Bạch Nguyệt làm ấm bụng trước.
Sau đó cũng múc cho mình một bát rồi ngồi cạnh cô.
Bạch Nguyệt phát hiện anh không phải người thích nói chuyện, nhưng thực tế lại rất chu đáo, chịu làm mọi chuyện, so với việc nói thì hành động sẽ làm cho người khác cảm thấy ấm áp hơn.
“Lúc trước em đã từng leo lên đỉnh núi này rồi à?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Không, em chỉ nhìn thấy bức ảnh người khác chụp được, thấy rất đẹp cho nên muốn leo lên ngắm xem sao.” Bạch Nguyệt nói.
“Trước khi đi phải chuẩn bị dao găm, trong núi có thể sẽ có rắn độc thú dữ, còn có nhện độc, em phải bảo vệ bản thân trước, lát nữa em cứ đi phía sau anh.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
Nếu không có Cố Lăng Kiệt, chỉ với một mình cô, có lẽ cả đời này sẽ không thể leo lên đỉnh núi này được mất.
Bởi vì có anh, cho nên cô muốn tận hưởng từng cảnh đẹp trong cuộc đời này.
“Vâng.”
Bạch Nguyệt dựa theo lời Cố Lăng Kiệt nói, mặc quần áo tay dài, dùng dây buộc ống quần lại để tránh bị những con bọ nhỏ chui vào, đội mũ, cổ cũng được bảo vệ tốt, còn mang găng tay cao su màu trắng.
Cố Lăng Kiệt đeo một chiếc balo ở sau lưng, bỏ vào một số đồ dùng cơ bản nhất để sinh tồn trong thiên thiên, còn mang theo hai bình nước khoáng, một bình lớn và một bình nhỏ cùng với một ít thịt bò khô.
Cố Lăng Kiệt đi phía trước, Bạch Nguyệt theo phía sau.
Cho dù mấy ngày nay trời không mưa, nhưng trong núi vẫn có rất nhiều chỗ trơn trượt.
Cố Lăng Kiệt đi rất chậm, chặt hết những cành cây chắn đường, cố gắng đi tới những nơi trống trải.
Cũng may núi không cao lắm, hai người leo được nửa tiếng đã tới đỉnh núi, đúng lúc mặt trời đang ló dạng, phong cảnh rất đẹp, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
“Em không chụp ảnh à?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Dùng tim để cảm nhận, dùng mắt để nhìn khung cảnh, gió, mùi hương, hít vài hơi thật sâu, bởi vì vị giác là thứ có thể lưu lại trong trí nhớ lâu nhất, khi nhớ đến hương vị này, có thể giúp em tưởng tượng ra cảnh tượng này, còn chụp ảnh, em nghĩ người khác sẽ chụp đẹp hơn em.” Bạch Nguyệt hít sâu nói.
Cố Lăng Kiệt cũng hít một hơi thật sâu.
Cô nghĩ, sở dĩ cô và Cố Lăng Kiệt phát sinh quan hệ một cách tự nhiên như vậy là vì, cô đã quen với mùi hương trên người anh, cho nên không bài xích, thoải mái tiếp nhận, cho dù cô không có ký ức về anh, nhưng vẫn còn lưu lại cảm giác về anh.
“Chúng ta đi thôi.” Bạch Nguyệt nói.
“Đợi đã, em uống chút nước, ăn một chút gì đó đi, lúc leo lên đã tiêu tốn năng lượng, lúc xuống núi, vì đường trơn có thể tiêu tốn nhiều năng lượng hơn.” Cố Lăng Kiệt đề nghị, đưa cho cô một chai nước khoáng loại nhỏ.
Anh còn đưa một ít thịt bò khô.
Bạch Nguyệt ngồi trên đỉnh núi ăn thịt bò khô, nở nụ cười.
“Em sao vậy?” Cố Lăng Kiệt không hiểu hỏi.
“Giờ em có thể hiểu tại sao nhiều người lại thích leo núi như vậy rồi, đứng trên đỉnh núi rất có cảm giác thành tựu, rồi ăn mỳ trên đỉnh núi nữa, cuộc đời vậy là đã vẹn toàn rồi.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Sớm biết như vậy anh đã đem bát inox và mỳ theo.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Có thể đợi lần sau mà, không vẹn toàn mới để lại ký ức sâu sắc, lát nữa chúng ta xuống núi có thể đặt một số bẫy ở trong rừng không? Không chừng đến tối có thể bắt được con mồi.” Bạch Nguyệt nói.
“Anh có mang theo một ít trái cây, có thể dùng nó để làm mồi nhử.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Thế còn thịt bò khô thì sao?”
“Màu sắc của thịt bò khô không được tươi cho lắm, cùng một màu với đất, động vật khó mà phát hiện ra nó.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
“Ồ, vậy chúng ta tự mình ăn.” Bạch Nguyệt nhìn anh cười nói, đột nhiên nghĩ tới chuyện tối qua, chợt tim đập nhanh hơn, xấu hổ cúi đầu.
Cố Lăng Kiệt đứng dậy, quan sát ngọn núi: “Lần sau chúng ta đi biển đi, thời tiết như thế này rất thích hợp để bắt cua.”
“Được đó, em rất thích.” Bạch Nguyệt cười nói.
Anh biết cô thích điều này, bởi khoảng thời gian trên đảo hoang là những ngày tháng vui vẻ nhất của bọn họ.
Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi nửa tiếng, bọn họ bắt đầu đi xuống núi.
Lúc sắp đi đến bên hồ, Cố Lăng Kiệt làm bốn cái bẫy, rồi hai người cùng nhau đi ra khỏi núi, nhìn đồng hồ, đã là 9 giờ 15 phút sáng rồi.
Bạch Nguyệt thấy nóng, muốn cởi áo khoác đi bơi.
Cố Lăng Kiệt ngăn cản cô: “Chưa được bơi vội, bây giờ nhiệt độ nước vẫn còn thấp, không tốt cho cơ thể, đợi đến ba bốn giờ chiều hãy bơi, anh thấy bên đó có rất nhiều cá nhỏ đang bơi tới đây, chúng ta đi đặt bẫy đi, em giúp anh nhặt mấy cành cây tới đây.”
“Ồ, được. Em đi đây.” Bạch Nguyệt nghe lời Cố Lăng Kiệt, hai người cùng nhau đi nhặt rất nhiều cành cây tới …