Chương 145: Dường Như Anh Vẫn Thích Cô Như Trước
CHƯƠNG 145: DƯỜNG NHƯ ANH VẪN THÍCH CÔ NHƯ TRƯỚC
“Tôi đã có vị hôn thê.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, vẻ mặt không rõ.
Trong lòng Bạch Nguyệt lộp bộp một tiếng, không ngờ, vẫn đau như thế.
Cố Lăng Kiệt và Tô Tiểu Linh đính hôn 3 năm rồi, vẫn chưa kết hôn, là do anh vẫn còn nhớ nhung Chu Hân Ly sao?
Bạch Nguyệt rũ mắt, ngồi xuống ghế sofa.
Anh có thể trực tiếp nói với cô, anh đã đính hôn rồi, chứng tỏ muốn duy trì khoảng cách với cô.
Cô lại cần gì, vì chột dạ mà cố tình bài xích.
“Sau đây, tôi chỉ là phán đoán, nếu như tôi nói có chỗ nào không đúng, xin hãy khoan dung, rộng lòng bỏ qua.” Bạch Nguyệt đánh tiếng trước.
“Nói đi, nhanh nói đi.” Tống Dật có chút kích động, trên khuôn mặt anh tuấn, đôi mày nhíu lại, nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt.
“Mẹ anh, bên ngoài có vẻ tính cách rất thoái mái rộng lượng, không chú trọng tiểu tiết, có chút tùy ý.
Thực ra, tâm tư bà rất mẫn cảm, chỉ là dùng lạc quan thoải mái che giấu đi mà thôi.
Bà rất lương thiện, có một trái tim thiếu nữ, dịu dàng, săn sóc.” Bạch Nguyệt phán đoán nói.
“Cô nói đều đúng, tiếp tục.” Tống Dật thúc giục.
“Bố anh bên ngoài nho nhã, cao quý, rất có tu dưỡng, dòng dõi danh tiếng, gia giáo và tu dưỡng rất tốt, giàu có tài hoa, chú trọng tiểu tiết, thận trọng kỹ tính, lại theo đuổi sự hoàn mĩ, nhưng thực tế, ông rất hà khắc, cực kì sĩ diện, khi hung ác lên, giống như một người khác vậy, ông đang cật lực che giấu khía cạnh không thể để người khác thấy này.” Bạch Nguyệt lại nói.
Tống Dật nhếch miệng, có chút tức giận, “Nửa đầu rất đúng, đoạn sau, cô tại sao lại phán đoán như thế? Tôi cảm thấy cô đang nói linh tinh.”
“Bố anh chuẩn bị dép ở bậc cửa, hộp đựng dép để ở vị trí dễ thấy nhất, đối diện cửa ra vào, thực ra ông không thích người khác đến nhà ông, chỉ là, ông có tu dưỡng, không thể cự tuyệt, nhiều nhất, mắt không thấy sẽ thoải mái.
Người không thích người khác đến thăm, cũng không thích đến thăm người khác, bọn họ có lẽ rộng rãi, thế nhưng cực kì phòng bị với người khác, loại người này, có chút ích kỉ, điều này ngược lại với tu dưỡng của bố anh, ông liền kìm nén trong lòng.
Mẹ anh thì ngược lại, bà thoải mái độ lượng, nhiệt tình hiếu khách, đối xử với người khác vừa lương thiện vừa phóng khoáng, rất thích giao tiếp với người khác, kết quả dẫn đến chính là bố anh càng dồn nén những thứ này, dồn nén ngày càng nhiều, những thứ này, có thể nhìn ra từ những bức tranh của bố anh.
Trình độ vẽ của ông rất cao, cao tới mức không thể tin được, trong bức tranh của ông cũng có chút dồn nén, làm cả bức tranh không có chút không hài hòa.
Trong đó có một bức vẽ, là tranh sơn thủy, nước từ trên núi chảy xuống trong làn sương mù, giống như tiên cảnh, cố ý, dưới góc trái phía dưới bức tranh, ông lại vẽ vài người.
Mặc dù sáng tỏ vài nét, thế nhưng có thể nhìn ra ý nghĩ mà ông muốn thể hiện.
Một người trung niên đi cầu tiên, mà lại gặp vài người ngăn cản.
Bức vẽ phản ánh cõi lòng ông.” Bạch Nguyệt phân tích.
“Đừng nói với tôi, cô cảm thấy hung thủ là bố tôi, bố tôi căn bản không ở nhà, thời gian đó ông đang tiếp đặc sứ Mỹ.” tống Dật không vui nói.
Bạch Nguyệt mỉm cười, “Bố và mẹ anh ít nhất đã 5 năm không quan hệ vợ chồng, có lẽ dài hơn, có thể dài đến 10 năm.”
Tống Dật dù sao vẫn còn trẻ, đỏ mặt, “Tình cảm của họ khá tốt.”
Cố Lăng Kiệt thâm trầm nhìn Bạch Nguyệt, ánh mắt quá tối tăm, giống như xoáy nước, có thể nuốt trọn tất cả.
Bạch Nguyệt cố tình lảng tránh ánh mắt của anh, nói: “Bố anh, khi còn trẻ, yêu thanh xuân lãng mạn, hoạt bát đáng yêu của mẹ anh, mẹ anh khi còn trẻ cũng là một người mỹ nữ.
Sau khi phụ nữ sinh con, vóc dáng dù ít dù nhiều cũng sẽ xấu đi.
Bố anh là một người theo trường phái hoàn mĩ, cùng với những vụn vặt trong cuộc sống, mức độ quen thuộc, và vóc dáng ngày càng xấu đi của mẹ anh, bọn họ đã không còn quan hệ vợ chồng nữa.
Về sau này, bố anh đã hoàn toàn chán ghét sinh sống cùng một người phụ nữ to béo lôi thôi, lại thích đánh mạt chược.
Từ bức vẽ và thơ từ của ông có thể thấy, ông căn bản một tuần chỉ về nhà hai ba ngày.
Ông quay về, chỉ là do trách nhiệm và ảnh hưởng của chủ nghĩa hoàn hảo.
Tâm tư mẹ anh tinh tế, phát hiện bố anh ghét bỏ bà, liền muốn giảm cân.
Bà giảm cân rất vất vả, nhịn ăn, vận động, nhưng cuối cùng không chống lại được tuổi tác, thèm ăn và thể chất.
Bà từ bỏ rồi.
Cho đến khi, bà phát hiện ở bên ngoài, bố anh có một người phụ nữ.
Người phụ nữ này đẹp như tranh vẽ, tinh tế như liễu, tiểu thư khuê các, ăn nói nho nhã, hiểu nhiều biết rộng, thích lịch sử, lại giỏi thư họa.
Mẹ anh rất buồn, thế nhưng, bà không nói với ai, trước mặt người khác vui vẻ, sau lưng lại đau buồn.
Bà rất yêu người chồng này, nhẫn nhịn khắp nơi, tuyệt không ảnh hưởng tới con đường làm quan của ông.
Bà đi chạy bộ, đi tập thể dục, đi bơi, thay đổi trong thầm lặng.
Bởi vì tâm trạng không tốt, tập thể dục, lại không muốn ăn, bà dần dần gầy đi.
Trong khoảng một năm gần đây, bà đã hấp dẫn một người đàn ông.
Người đàn ông này nhỏ tuổi hơn nhiều so vớ mẹ anh, hai người đã nảy sinh quan hệ.
Loại quan hệ này bởi vì mẹ anh bị thương ở chân, mà bị bố anh phát hiện.
Bố anh muốn quay lại, mẹ anh, lại không quay lại được nữa.
Tổn thương, phản bội, sủng ái, tình yêu, khiến bà quyết định li hôn.
Vì thế, hung thủ giết hại bà có những khả năng sau: chồng của bà, cấp dưới của chồng bà, người phụ nữ bên ngoài của chồng bà, em trai bà, và cả, bản thân bà.
Đi kiểm tra tài khoản của bà đi, có lẽ có thể tìm ra người bạn trai của bà, hoặc có thể tra ra đầu mối.
Tống Dật không bình tĩnh đứng dậy, “Cô đang dựng chuyện sao? Cô viết tiểu thuyết đúng không? Câu chuyện nghìn lẻ một đêm như vậy cũng có thể dựng lên, đây là chuyện liên quan đến một mạng người, mà không phải là thứ cô có thể tùy ý bêu rếu bôi đen.”
“Những điều này, là phán đoán từ những mỹ phẩm, trang sức và cả phong cách quần áo gần đây và hồi trước của mẹ anh, ngoài ra, nhưng gì ở trên chỉ là suy đoán của tôi, nếu anh muốn biết chân tướng, hỏi bố anh, hoặc là, chờ đợi kết quả điều tra của chúng tôi.” Bạch Nguyệt đứng dậy nói.
“Nếu như cô ăn nói linh tinh, tôi bảo đảm, sẽ cho cô gánh chịu hậu quả.” Tống Dật hung ác cảnh cáo.
Bạch Nguyệt liếc nhìn Tống Dật, không hề tức giận, mỉm cười, “Tình cảm của anh và mẹ anh rất rất tốt, anh từng có một đoạn tình cảm chết non dưới sự can thiệp của bố anh, vì thế đối với bố mình, thực ra, anh vừa yêu vừa hận.
Tống Dật hoài nghi nhìn Bạch Nguyệt, “Cô từng điều tra tôi?”
“Trên người anh đeo dây chuyền, trên dây chuyền có một chữ Lệ, có lẽ là do bạn gái cũ của anh tặng, anh rất thích cô ấy.
Khi nói đến mẹ anh, trong ánh mắt anh có chấn động, đau lòng, phẫn nộ.
Lúc tôi nhắc đến Tống Kiến Nhân, ánh mắt anh ngoài căm hận còn có chán ghét và chế nhạo.” Bạch Nguyệt giải thích.
Tống giật nhếch khóe miệng, không nói gì nữa.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!