Chương 959: Tôi Chính Là Địa Ngục
CHƯƠNG 959: TÔI CHÍNH LÀ ĐỊA NGỤC
“Hạng Thịnh Duật, anh thả tôi xuống.” Mục Uyển giãy dụa.
“Em chắc chắn muốn tôi thả em xuống sao?” Hạng Thịnh Duật ý tứ sâu xa nhìn cô.
Mục Uyển có dự cảm không tốt, cô cảm thấy, sau khi cô được thả xuống, sẽ có hậu quả nghiêm trọng hơn, anh sẽ không trực tiếp ‘muốn’ cô chứ.
Cô nhếch miệng, không nói gì nữa.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, đi vào phòng, ném cô xuống giường.
Mục Uyển xoay người xuống giường, đi về phía cửa.
Anh rất bình tĩnh mở ti vi, trầm giọng nói: “Nếu em mở cánh cửa này ra, tôi sẽ không ngần ngại mà ngay ở ngoài cửa làm em, dù sao nơi này đều là tâm phúc của tôi, bọn họ không nên nhìn sẽ không nhìn, ở ngoài cửa trên sàn nhà, cũng là thể nghiệm không tệ.
Mục Uyển dừng bước, hít sâu một hơi, ngoái lại nhìn anh: “Anh ác như vậy mà không sợ xuống Địa ngục sao?”
Anh chậm rãi liếc nhìn cô, nhếch miệng ngang ngược: “Tôi chính là Địa ngục, hơn nữa, trong Địa ngục còn có em ở bên, tôi sợ cái gì nữa, lại đây.”
Trong lòng Mục Uyển chỉ biết tức giận với chính mình, lần nào cũng bị anh làm cho cứng họng, không tìm được một chút sơ hở để phản bác.
Uất ức, khổ sở, tức giận, phản nghịch.
Cô không đi lại chỗ anh mà ngồi thẳng xuống đất, hai chân khoanh lại.
Cái gì thành thục, cái gì thục nữ, cái gì hàm dưỡng, cái gì cao quý, cái gì người đã từng là phu nhân tổng thống, cô cái gì cũng không cần.
Cô như một tên côn đồ vô lại, có thể trơ tráo, có thể không biết xấu hổ, có thể khiến người ta chán ghét mà tránh né.
Hạng Thịnh Duật không chỉ không tức giận, mà còn nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.
Anh mở TV.
Mục Uyển không nhìn TV, cô không muốn xem.
Anh cũng không nhìn TV, mà nhìn cô.
Cô thú vị hơn thứ trên TV nhiều.
Mục Uyển không nhìn TV, nhưng trên TV phát ra âm thanh kia, cô không tránh được.
Một phút, mười phút... một giờ, vẫn chưa hết.
Cô phiền não liếc nhìn anh, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của anh: “Anh muốn xem bao lâu?”
“Đây là vì em, không phải em muốn học tập sao? Em đã xem được một tiếng rồi, em đã học được cái gì, nói tôi nghe thử, nếu tôi hài lòng thì sẽ ngừng lại, nếu tôi không hài lòng thì tiếp tục học tập.” Hạng Thịnh Duật nhếch miệng nói.
Suốt một tiếng cô toàn nhìn lên trời, không nhìn gì, biết nói cái gì chứ.
Nhưng... xấu hổ là, cô có thể nghe hiểu và cũng biết nói tiếng Nhật.
Cô đứng lên, phủi phủi người, ngồi ở mép giường liếc nhìn màn hình TV, mặt càng đỏ hơn, thấy Hạng Thịnh Duật nhìn chằm chằm mắt cô, cô nhìn Hạng Thịnh Duật: “Anh không xem TV, nhìn tôi làm gì?”
“Những cái này tôi đều xem rồi. Em đẹp hơn TV.” Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói, ánh mắt đầy vẻ say mê.
Mục Uyển nhíu mày, Sao Hạng Thịnh Duật lại như vậy... Hormone giống đực cũng quá nhiều rồi, nhiều video như vậy anh đều xem hết rồi ư?
“Anh thật... dê.” Mục Uyển bực bội nói.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: “Cũng không phải bất lực, đây là nhu cầu cơ bản, có người đàn ông nào không xem chứ, em tưởng Hình Thiên không xem à, anh chắc chắn xem không ít hơn tôi.”
“Anh nghĩ nhiều rồi, theo tôi được biết, anh ấy không xem loại này.” Mục Uyển cải chính.
“Anh ta là sợ xem xong lại không có đối tượng, chỉ có thể thủ dâm, vậy thì nhàm chán biết bao, anh ta làm sao lại không suy nghĩ, em phòng không gối chiếc năm năm, loại đàn ông đó, em còn nhớ nhung làm gì.” Hạng Thịnh Duật sâu xa nói.
“Trong thế giới của tôi và anh ấy không chỉ có những thứ đồi trụy, những thứ đó thú vị hơn gấp trăm lần, nghìn lần.” Mục Uyển khẳng định.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lập tức trở nên lạnh lẽo, sương mù bao phủ: “Nên đến bây giờ em vẫn còn nhớ anh ta, tôi thì lại thật muốn biết thứ em nói đến là cái gì?”
Cô sẽ không nói cho anh ta, với tính cách thâm độc, tàn nhẫn của Hạng Thịnh Duật, chắc chắn sẽ hủy diệt những điều tốt đẹp đó.
“Không phải anh thông minh sao, hãy tự đoán đi.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật cười nhạo một tiếng, nắm chặt tay cô, đặt vào bụng mình.
Mục Uyển như bị điện giật, sợ hãi thu tay lại: “Hạng Thịnh Duật, anh có thể đừng buồn nôn như vậy không?”
“Nếu như vậy chính là buồn nôn, thì tên đàn ông đó không buồn nôn sao? Hình Thiên, anh ta chưa từng làm thế với em sao.” Mắt Hạng Thịnh Duật lóe lên vui mừng: “Em đúng là một tờ giấy trắng.”
Mục Uyển vén tóc, liếc nhìn điện thoại: “Đã sắp mười giờ rồi, tôi muốn đi ngủ. Anh tắt TV đi.”
“Thái độ của em như vậy còn dám yêu cầu tôi à, bây giờ cho em hai lựa chọn, hoặc là dùng cái này, hoặc là tôi trực tiếp làm?” Hạng Thịnh Duật chỉ chỉ tay cô, giảo hoạt nói.
“Nếu cả hai tôi đều không chọn thì sao?” Mục Uyển phòng bị.
“Tất nhiên tôi càng chơi vui.” Anh sâu xa nói.
Anh nói chơi rất vui, cô không hề muốn biết, nhưng giúp anh, cô không muốn, do dự.
“Tôi đếm tới ba, nếu em không nói cho tôi đáp án, thì tôi sẽ thay em lựa chọn, một.”
Trong lòng Mục Uyển run rẩy, ánh mắt lóe lên, nhìn về phía cửa.
Nơi này là địa bàn của Hạng Thịnh Duật, không ai có thể trở lại cứu cô.
“Hai.” Hạng Thịnh Duật nhìn cô, nói.
Mục Uyển nhíu chặt mày: “Anh nhẹ một chút, lần trước làm giờ vẫn còn đau.”
Lần trước, anh ta đang tức giận nên dùng sức rất mạnh, toàn bộ quá trình không có sự giao lưu, bây giờ, cũng hết giận rồi, anh khẽ gật đầu, nâng cằm Mục Uyển lên, nụ hôn rơi trên môi cô.
Anh ta làm khúc dạo đầu trong nửa tiếng, Mục Uyển cảm thấy rất khó chịu, cái loại khó chịu không nói ra được, còn không bằng cứ trực tiếp, mười mấy phút là xong việc.
“Anh xong chưa?” Cô thúc giục, anh ta còn chưa thỏa mãn, thì sẽ không dừng lại.
“Hả?” Anh xoay người.
Toàn bộ thần kinh của Mục Uyển đều căng thẳng, ánh mắt khác lạ, hình như không đau như lần trước, còn có chút cảm giác kỳ quái.
Hạng Thịnh Duật chậm hơn trước rất nhiều, dịu dàng hơn rất nhiều, không còn giống mưa to gió lớn, mà như thân mật giữa bạn bè nam nữ với nhau.
Quan hệ như vậy khiến Mục Uyển cảm thấy xấu hổ, cô ngậm miệng, không phát ra âm thanh.
Anh bóp mạnh cô.
Cô khẽ rên rỉ.
m thanh đó khiến cô rất xấu hổ, lần nữa mím chặt môi.
Anh hôn cô, dịu dàng dỗ dành: “Vừa rồi làm rất tốt, thật ra phát ra loại âm thanh này thì sẽ không cảm thấy đau đớn nữa, không tin em thử một chút xem.”
Cô không tin anh ta.
“Tôi không lừa em, không thì tại sao phụ nữ trong video đều phát ra loại âm thanh này.” Hạng Thịnh Duật lại nói.
Cô vẫn chưa tin anh ta, tin tưởng Hạng Thịnh Duật, cô thà tin tưởng heo mẹ biết leo cây.
“Thích ăn đòn sao?” Nhìn cô quật cường, Hạng Thịnh Duật tức giận.
Mục Uyển thở phì phò, máu nóng dâng lên, sắc mặt đỏ bừng.
Không muốn thừa nhận, nhưng đúng là Hạng Thịnh Duật làm rất tốt, cô láng máng, mơ hồ biết cảm giác này là cái gì.
Thì ra người không muốn yêu, dưới vận dụng kỹ xảo, sẽ phát sinh chuyện không muốn nhưng không thể khống chế.
Anh rất hài lòng, ôm cô, giống như con sư tử được thoả mãn, cười khẽ một tiếng: “Rất tốt.”
Mục Uyển nhếch môi không nói gì, cô xoay người, cô không muốn nhớ lại quá trình vừa rồi, cô đưa lưng về phía anh, nhắm mắt lại.