Chương 676: Đàn Ông Đều Không Đơn Giản
CHƯƠNG 676: ĐÀN ÔNG ĐỀU KHÔNG ĐƠN GIẢN
"Anh cảm thấy thủ trưởng của các anh là người dùng loạn loại hình phạt riêng, dùng ám sát để hoàn thành mục đích của mình sao?" Bạch Nguyệt hỏi và mỉm cười. Cô hiểu rất rõ Cố Lăng Kiệt.
"Nếu như anh ấy muốn làm như vậy, sợ rằng bây giờ chức tổng thống đã sớm là của anh ấy rồi. Anh ấy không phải không biết, cũng không phải không có thực lực, mà là xem thường." Bạch Nguyệt nói rất chắc chắn, giọng điệu cũng rất kiên định.
"Xin lỗi." Lâm Tiến cũng ý thức được mình nói sai: “Lần trước tôi gặp thủ trưởng ở nhà cô, tôi cảm thấy thủ trưởng có phần không giống với trước đây nên tôi hơi lo lắng và suy nghĩ lung tung."
"Anh không cần xin lỗi, ngược lại tôi phải cám ơn anh mới phải. Cố Lăng Kiệt ngoại trừ có tôi, còn có một nhóm anh em tốt chân thành với anh ấy, đây là điều khiến tôi kính phục nhất." Bạch Nguyệt dùng tình thuyết phục.
"Chúng tôi chắc chắn sẽ như thiên lôi mặc thủ trưởng sai đâu đánh đó, tuyệt đối không phản bội." Lâm Tiến với ý chí chiến đấu sục sôi nói, nói xong thì giọng điệu mềm xuống: “Bà chủ, cô nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy nữa, có việc gì chúng ta lại trao đổi sau."
"Được."
Bạch Nguyệt mới cúp cuộc gọi với Lâm Tiến thì điện thoại lại đổ chuông. Cô nhìn thấy là Thẩm Diên Dũng gọi tới liền từ trên giường bước xuống, đi tới trước cửa sổ và nhìn cảnh vật tiêu điều vào mùa đông bên ngoài, nghe điện thoại rồi trầm giọng nói: "Sao vậy?"
"Bạch Nguyệt, Thịnh Đông Quang chết rồi." Thẩm Diên Dũng nói.
Giọng điệu Thẩm Diên Dũng rất bình tĩnh, giọng điệu Bạch Nguyệt càng bình tĩnh hơn.
Nhìn thấu mà không nói toạc ra là một phép đối nhân xử thế.
"Tôi biết rồi. Vừa nãy Lâm Tiến đã gọi điện thoại cho tôi." Bạch Nguyệt nói.
"Vụ án này rất ly kỳ. Cục cảnh sát bên kia đã phái Lãnh Thu Tôn qua điều tra, Lãnh Thu Tôn hi vọng cô có thể đi cùng. Tôi muốn hỏi xem ý của cô thế nào?" Thẩm Diên Dũng ôn hòa hỏi.
Khóe miệng Bạch Nguyệt nâng cao, giống như trộm được đồ: “Ở chỗ anh trừ anh ra, còn có ai khác không?"
"Có, Cục trưởng Triệu của Cục cảnh sát."
"Anh đưa điện thoại cho anh ta một lát, tôi muốn nói chuyện với anh ta." Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
Thẩm Diên Dũng mở loa ngoài và đưa điện thoại cho Cục trưởng Triệu.
Sau khi Cục trưởng Triệu nhận được điện thoại, lên tiếng nói: "Chào cô, Bạch Nguyệt, tôi là Triệu Đông Lỗi, tình hình đại thể giống như ngài tổng thống đã nói với cô. Chúng tôi hi vọng cô có thể giúp đỡ cảnh sát chúng tôi."
"Anh biết trước đó tôi và Thịnh Đông Quang không hợp nhau chứ? Anh bảo một người không hợp như tôi đi điều tra vụ án của Thịnh Đông Quang, có thể không quá thích hợp không?" Bạch Nguyệt từ chối thẳng.
"Đúng là trước đây Thịnh Đông Quang nghi ngờ cô kéo ông ta từ trên ghế Bộ trưởng tài chính xuống, nhưng dù cô có mâu thuẫn với ông ta, cũng đâu đến mức phải giết ông ta chứ? Tôi cảm thấy cô không phải là kẻ tình nghi giết người, có thể trợ giúp điều tra." Cục trưởng Triệu cố gắng khuyên.
Bạch Nguyệt cười khẽ một tiếng: “Cảm ơn Cục trưởng đã tin tưởng tôi, nhưng tôi vẫn từ chối."
"Vì sao? Mỗi vụ án trước đó, cô đều đồng ý mà?" Cục trưởng Triệu không hiểu hỏi.
"Nếu như muốn nói về nguyên nhân căn bản, tôi nghĩ là vì tôi không thích con người ông ta. Cho nên không muốn đi điều tra ra thủ phạm giúp ông ta." Bạch Nguyệt nói thẳng.
"Nếu như chúng tôi yêu cầu cô đi điều tra thì sao?" Cục trưởng Triệu chưa từ bỏ ý định.
Bạch Nguyệt nghiêm túc nói: "Tôi không phải là cảnh sát, cũng không làm việc cho các anh, cho nên tôi không có nghĩa vụ này. Thật ngại quá, nếu như không có chuyện gì khác, mời anh đưa điện thoại lại cho tổng thống."
Cục trưởng Triệu đành phải đưa điện thoại cho Thẩm Diên Dũng.
"Alo, tôi là Thẩm Diên Dũng, vừa rồi tôi để loa ngoài, tôi đã nghe được lời cô nói, tôi tôn trọng quyết định của cô." Thẩm Diên Dũng nói với giọng điệu giải quyết việc chung.
"Ừ." Bạch Nguyệt đáp một tiếng và cúp máy.
Lúc đó cô học tâm lý học, mục đích chủ yếu là muốn chữa bệnh cho mình và mẹ, thỉnh thoảng học về tâm lý học tội phạm thôi.
Cô cũng không có bao nhiêu hứng thú với tội phạm và quá trình phạm tội, cho nên thủ đoạn gây án của đối phương có cao tới đâu, cô cũng không thấy hưng phấn, cũng không muốn biết, không giống Lãnh Thu Tôn, sự nghiệp và hứng thú của anh ta đều ở trên phương diện phá án.
Cô đặt điện thoại ở trên tủ đầu giường, đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt xong đi ra, điện thoại lại đổ chuông.
Cô nhìn thấy là số điện thoại lạ gọi tới, đóan chắc không phải Hình Thiên thì chính là Tô Khánh Nam nên nghe máy.
"Hẳn em đã biết Thịnh Đông Quang chết rồi, bây giờ tất cả manh mối đều chỉ về phía Tô Chung, là Tả Đoàn Niên làm à?" Hình Thiên nói ra suy đoán của mình.
"Không phải đâu. Nếu như muốn nói hung thủ thật sự đứng phía sau thì chắc là Thẩm Diên Dũng, nhưng anh ta chỉ mượn đao giết người, không phải tự mình ra tay, nắm bắt thời cơ rất tốt." Bạch Nguyệt giải thích.
"Thẩm Diên Dũng sao?" Hình Thiên thật sự không ngờ: “Xem ra, anh ta không cần Thịnh Đông Quang giúp anh ta nữa."
"Thịnh Đông Quang biết quá nhiều chuyện, đối với Thẩm Diên Dũng, ông ta sống hại nhiều hơn lợi. Cho nên, Thẩm Diên Dũng chỉ chờ đợi thời cơ thích hợp để điều động giá trị thù hận. Hơn nữa Thịnh Đông Quang gây thù hằn quá nhiều, tất nhiên sẽ có người lấy tính mạng của ông ta. Mà Thẩm Diên Dũng có thể phủi sạch rất triệt để trong vụ án lần này." Bạch Nguyệt phân tích cho Hình Thiên nghe.
Hình Thiên bật cười: “Sói con có thể độc lập, chuyện đầu tiên chính là cắn chết hồ ly từng ở bên cạnh giúp nó làm điều ác. Anh ta đã không cần hồ ly cũng có thể thống trị, còn cần gì phải để cho hồ ly trở thành mối nguy tiềm ẩn bên cạnh mình chứ? Tâm lý và mưu lược của anh ta không biết cao hơn bố mình gấp bao nhiêu lần."
"Là một vị vua đều không đơn giản, trên con đường mưu cầu quyền lợi này không phải là anh chết thì tôi chết, những người có thể đi đến cuối đều có lòng dạ vô cùng thâm sâu, có thể khôn sống mống chết, cũng chỉ có loại người có chỉ số IQ, EQ tốt mới có khả năng dẫn dắt đất nước trở nên giàu mạnh, chỉ cần anh ta chuyên cần với công việc, yêu dân, có loại bỏ mấy cục phân chuột cũng không phải không thể thử." Bạch Nguyệt phát biểu ý kiến của mình.
"Ừ, Thịnh Đông Quang cũng là đáng đời, trước đó ông ta quá khoa trương, bây giờ mới có kết cục chết thảm như vậy. Đúng rồi, Thẩm Diên Dũng sẽ không muốn em điều tra vụ án chứ?" Hình Thiên lo lắng hỏi.
"Ngày mai em sẽ đi theo anh tới nước B, thứ nhất em không có thời gian, thứ hai không quan tâm tới chuyện của Thịnh Đông Quang. Thứ ba, em cũng không muốn giúp ông ta tìm ra thủ phạm, cho nên em từ chối luôn rồi. Bên anh nhận được thư của nước B chưa?"
"Trước mắt vẫn chưa, bất kể nước B có gửi thư cho anh không, ngày mai anh nhất định phải tới nước B, anh đã cho người giả vờ làm anh rồi, buổi chiều hôm nay sẽ đưa cho người kia đi làm hóa trang đặc biệt. Anh chờ đến ba giờ chiều, nếu nước B không liên hệ với anh, anh sẽ chủ động liên hệ với nước B." Hình Thiên nói ra suy nghĩ của mình.
"Ừ, cứ làm như vậy đi. Thế tối hôm nay anh vẫn qua ăn canh cá chứ?"
Hình Thiên cười: “Em làm canh cá, anh nhất định phải qua uống rồi."
"Vậy hôm nay anh có muốn gặp mẹ không? Ngày mai đã là giao thừa rồi, anh lại đi ra nước ngoài, mẹ rất nhớ anh đấy. Lâm Tiến và đám người ám vệ cũng rất nhớ anh." Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
"Bây giờ vẫn không thích hợp để gặp bọn họ, phải kiên trì thêm một thời gian nữa. Không bao lâu, cả nhà chúng ta lại có thể đoàn tụ rồi. Dù sao mẹ không dễ kiểm soát được tâm trạng, rất dễ dàng bị những kẻ địch giảo hoạt giống như hồ ly kia nhìn ra sơ hở." Hình Thiên từ chối.
Bạch Nguyệt nghĩ lại cũng đúng, mặc dù Tống Tâm Vân lớn tuổi hơn bọn họ, nhưng tính cách vẫn tương đối đơn thuần, dễ dàng bị kẻ địch thăm dò ra điều gì đó.
Hơn nữa, nếu để nhiều người biết thì khó giữ được bí mật, bây giờ là giờ phút đặc biệt, bọn họ đều phải cẩn thận hơn nữa.
"Vậy hay là gặp ở thư viện đi. Bây giờ em ra ngoài chuẩn bị dụng cụ câu cá, anh chú ý an toàn đấy." Bạch Nguyệt dặn dò.
"Còn có một việc nữa." Hình Thiên gọi Bạch Nguyệt lại.