Chương 790: Cuộc Sống Hạnh Phúc Sắp Bắt Đầu
CHƯƠNG 790: CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC SẮP BẮT ĐẦU
Ba giờ chiều, bọn họ trở về nhà, lúc trở về nhà đã là 7 giờ 30 rồi.
Sau khi trở về nhà, Bạch Nguyệt nấu cơm, quét dọn nhà cửa.
Cố Lăng Kiệt trở về nhà xem Tiểu Bạch, cho nó ăn.
Tiểu Bạch đói bụng kêu gâu gâu.
Cố Lăng Kiệt vuốt ve đầu Tiểu Bạch, trong mắt thoáng qua tia thương hại: “Sau này tao đi đâu cũng sẽ mang mày theo.”
“Gâu gâu.”Tiểu Bạch sủa hai tiếng.
“Đi thôi, dẫn mày tới nhà người chủ thật sự của mày.” Cố Lăng Kiệt đặt chuồng chó lên xe, dẫn Tiểu Bạch lên xe.
Anh lái xe đến nhà Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt vẫn đang quét dọn vệ sinh.
Cố Lăng Kiệt đặt chuồng chó ở sân sau, giúp Bạch Nguyệt tưới hoa.
Bạch Nguyệt đứng bên cạnh nhìn anh, nhìn những bông hoa được cô chăm sóc tỉ mỉ: “Sắp đi rồi, điều làm em không nỡ nhất chính là bọn chúng.”
“Em có thể để cho đàn anh của em tới đây ở, bọn họ có thể giúp em trông nhà, thứ hai có thể giúp em chăm sóc những cây bông này.” Cố Lăng Kiệt đề xuất.
“Ý kiến hay.” Bạch Nguyệt đáp lại: “Lát nữa anh ở đây dùng cơm, tối nay chúng ta sẽ ăn cơm rang trứng.”
Bạch Nguyệt nói xong thì xoay người.
“Gâu, gâu.”Tiểu Bạch thấy Bạch Nguyệt thì sủa lên.
Bây giờ Bạch Nguyệt mới nhìn thấy Tiểu Bạch, cô kinh hỉ: “Anh cũng mang nó đến đây sao?”
Bạch Nguyệt ngồi xổm xuống, Tiểu Bạch chạy đến bên tay cô.
Bạch Nguyệt gãi cằm của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch thoải mái nhắm mắt lại.
Bạch Nguyệt cũng vui vẻ, nở nụ cười, đứng lên: “Em đi nấu cơm trước.”
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
Cô đi vào trong nấu cơm rang trứng, bỏ ít thịt gà xé phay, trứng gà, sợi khoai tây và ớt xanh.
Tối nay Cố Lăng Kiệt ở lại chỗ của Bạch Nguyệt, bọn họ đi ngủ rất sớm, bởi vì bọn họ đi đường rất mệt mỏi.
Sáng sớm hôm sau, hơn 6 giờ sáng, Bạch Nguyệt đã thức dậy, phát hiện Cố Lăng Kiệt đã không còn ở cạnh cô nữa.
Cô tự hỏi mình đã dậy rất sớm, vậy mà Cố Lăng Kiệt còn dậy sớm hơn mình.
Cô mở cửa sổ ra, nhìn thấy Cố Lăng Kiệt đang đánh quyền trong sân sau, cô khẽ mỉm cười.
Sau khi cô đánh răng rửa mặt, thay một bộ đồ thể thao thoải mái, ra ngoài sân sau, chạy đến trước mặt anh trước.
Người có thói quen luyện võ, lúc họ luyện công cho dù người thân nhất cũng không nên đứng phía sau họ, bởi vì họ sẽ theo phản xạ, sẽ làm cho bạn bị thương.
Cô đứng trước mặt anh, học theo chiêu thức của anh.
Cố Lăng Kiệt nhìn dáng vẻ nửa nạc nửa mỡ của cô, khẽ nhếch miệng cười, động tác càng thêm cứng cỏi, nhưng ánh mắt lại dịu dàng.
Ra chiêu rồi dừng lại.
Bạch Nguyệt cũng học theo anh, ra chiêu rồi dừng lại.
Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay cô, sửa lại tư thế của cô.
Lòng bàn tay rất ấm áp, có thể là do luyện võ và cầm súng trong thời gian dài, cho nên lòng bàn tay anh có vết chai, lúc nắm tay cô, cô có thể cảm nhận được sự thô rát.
Nhưng một người đàn ông như vậy càng làm cho người khác cảm thấy rất an toàn, trong lòng cũng sẽ có cảm giác ấm áp.
Cô là người thông minh, năng lực nhận thức rất mạnh.
Anh chỉ hướng dẫn cô một lần, cô đã có thể làm đúng động tác rồi.
Cố Lăng Kiệt gõ nhẹ mũi cô, cưng chiều nói: “Rất thông minh.”
“Anh tiếp tục đi.” Bạch Nguyệt nói, tiếp tục học tập.
Đến khi đánh xong bộ Vịnh xuân quyền đã là hai tiếng sau.
Bạch Nguyệt mồ hôi đầm đìa: “Em đi tắm trước, buổi tối trở về sẽ tiếp tục.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt gật đầu.
Cô vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy tiếng điện thoại reo, cầm điện thoại lên mới phát hiện Tích đã gọi cho cô ba cuộc, chỉ là cô luyện võ ở sân sau cho nên không nghe thấy.
Cô nghe máy.
“Bạch Nguyệt, sáng nay cô có thể tới cục cảnh sát không?” Tích hỏi.
“9 giờ tôi có người bệnh vì vậy phải tới 10 giờ rưỡi mới có thể đến được, sau này tốt nhất anh nên nhớ lịch trình của tôi.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
“Chúng tôi đã điều tra ra một tin tức rất quan trọng, nhưng không chắc chắn có phải là hung thủ không?” Tích giải thích.
“Đây là chuyện quan trọng chứ không phải chuyện khẩn cấp, đừng gọi cho tôi vào sáng sớm như vậy, ngoại trừ chuyện khẩn cấp, tôi mới thay đổi lịch trình, anh có hiểu không? 10 giờ rưỡi gặp lại.” Bạch Nguyệt nói xong thì cúp điện thoại.
Cô nhìn thời gian đã là 8 giờ 25 rồi, cô nhanh chóng tắm rửa, trên đường đến phòng khám cô sẽ mua một ổ bánh mì, nếu không thì sẽ không kịp mất.
Cô bước vào phòng tắm, đến khi đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy bánh bao đặt trên bàn thì kinh hỉ: “Anh mua món này ở đâu vậy?”
“Ở đây cũng có người nước A mở tiệm.” Cố Lăng Kiệt giải thích: “Em ăn một ít đi, anh đưa em tới phòng khám, chỉ cần 20 phút thôi, em vẫn còn 10 phút để ăn sáng, nếu không sẽ đến trễ.”
“Anh mua ở gần đây sao? Sao em không biết tiệm nào ở gần đây nhỉ?” Bạch Nguyệt kỳ lạ nói, đi vào phòng bếp đổ một ít giấm chua.
“Không phải, tiệm này hơi xa, có lẽ phải mất 20 phút đi xe.”
“Vì vậy…” Bạch Nguyệt càng tò mò hơn: “Anh ngồi tên lửa đến đó sao?”
Cố Lăng Kiệt bị cô chọc cười: “Anh đã đi mua từ 5 giờ 30, đặt ở trên bàn, em thức dậy muộn, cho nên anh không đánh thức em, lúc nãy khi em đi đánh răng rửa mặt, anh phát hiện nó đã nguội rồi, cho nên mang đi hâm nóng.”
“Ồ!” Bạch Nguyệt đã hiểu rõ.
Lúc nãy cô vội vàng đi luyện công cùng anh, cho nên không chú ý đến trên bàn ăn có bánh bao và đậu hủ.
Lúc nãy nghe điện thoại lại gấp gáp đi tắm rửa, cho nên vẫn không nhìn thấy bánh bao.
Lúc trước, cô đã phát hiện một vấn đề nghiêm trọng khi nghiên cứu não bộ, lúc lực chú ý của con người tập trung ở một nơi, xung quanh sẽ bị lờ đi, tất cả hình ảnh xung quanh sẽ giống như bức ảnh được dừng trên máy tính, nhưng chỉ nhớ tới lúc lực chú ý tập trung nhìn vào đó.
Vào lúc này, thôi miên đã làm cho tiềm thức của cô rơi vào hình ảnh cố định, thông tin rất mơ hồ, nhưng có thể tìm ra một số hình ảnh không nhớ tới.
Vì vậy, lúc nãy cô mới như vậy, trong tầm mắt có bánh bao, nhưng bởi vì tập trung vào những chuyện khác, cho nên bánh bao bị lờ đi.
Cô nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Cố Lăng Kiệt đưa cô tới phòng khám.
“Sau này, việc đầu tiên sau khi chúng ta thức dậy chính là ăn sáng, nếu không thì ăn quá nhanh sẽ không tốt cho dạ dày.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Vâng, một thói quen nuôi trong 28 ngày, sau khi trở về, em sẽ lên kế hoạch lại. Em muốn luyện tập võ công, cũng muốn tiếp tục nuôi dưỡng những bông hoa kia, đi tới quân khu của anh nhận chức, phụ trách tâm lý chuyên môn, ngày thường sẽ dẫn con chúng ta đi dạo, như vậy sẽ rất tốt.”
Cố Lăng Kiệt không đáp lại, ánh mắt càng dịu dàng hơn.
Những ngày tháng như vậy quả thật rất tốt, đó cũng chính là cuộc sống trong trí tưởng tượng của anh.
Chỉ trong chốc lát, Bạch Nguyệt đã đến phòng khám, 9 giờ kém 2 phút, bé trai đó đã tới rồi.
Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười: “Cậu đi theo tôi.”
Cậu bé theo sát Bạch Nguyệt đi tới phòng điều trị.
Bạch Nguyệt rót cho cậu bé một ly nước, ngồi đối diện với cậu bé: “Gần đây cậu có còn nhìn thấy người đàn ông đó nữa không?”
Cậu bé lắc đầu: “Từ sau khi tôi nói chuyện với chị, tôi không còn sợ nữa, nhưng anh ta cũng không xuất hiện nữa, có phải tôi sẽ không nhìn thấy anh ta nữa đúng không?”
“Chưa chắc, đợi đến lúc ý chí của cậu không kiên định, anh ta lại xuất hiện, chỉ có điều cho dù anh ta có xuất hiện, cậu cũng đừng sợ hãi, cố gắng nhìn chằm chằm anh ta, nhìn xem trên người anh ta có chỗ nào không phù hợp với logic không, cậu có thể biết, thật ra người này không thể chịu nổi một đả kích, cậu dùng ý niệm của mình để làm anh ta biến mất, anh ta là hư ảo, không hề có chút sức lực.” Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười nói.
Cô cũng hy vọng có thể nhanh chóng chữa khỏi cho cậu bé, như vậy cô có thể trở về nước A…