Chương 431: Tin Tưởng Em Hay Là Tin Tưởng Cô Ta?
CHƯƠNG 431: TIN TƯỞNG EM HAY LÀ TIN TƯỞNG CÔ TA?
“Anh đã kiểm tra bằng thiên nhãn, kẻ bắt cóc Tiểu Bảo rất cẩn thận, hắn đội mũ lưỡi chai, sợ là không nhìn thấy mặt, xe bánh mì mà bọn chúng sử dụng là xe bánh mì giả, lại biến mất ở quãng đường không có sự giám sát, rất khó tìm.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Cố Lăng Kiệt, thực ra chuyện này rất đơn giản, anh sợ chúng sẽ làm bậy, nhưng nếu là em bắt cóc tiểu Bảo, em sẽ không làm hại nó, nếu em là Chu Hân Ly, em cũng sẽ không làm hại đến Tiểu Bảo, suy ra thằng bé chắc chắn không sao đâu.” Bạch Nguyệt phân tích, mở nắp chảo, đổ dầu vào.
Cố Lăng Kiệt im lặng không lên tiếng.
Bạch Nguyệt đặt cá vào chảo, nước lã trong chảo vẫn chưa khô, phát ra âm thanh tách tách, bắn vào tay cô.
Cố Lăng Kiệt đóng vung chảo lại, tắt lửa, cầm tay cô đưa đến bồn rửa tay, mở vòi nước rửa tay giúp cô: “em giận anh không tin tưởng em à?”
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt quan tâm mình, trong lòng vừa đau vừa áy náy xót xa.
Anh không tin tưởng là đúng, bởi vì cô thật sự đã bắt Tiểu Bảo, cô chỉ là đang làm mất niềm tin từ nơi anh, nhưng cũng chẳng sao, thằng bé an toàn là được.
“Có một chút.” Bạch Nguyệt đơn giản nói, không muốn anh nhìn ra tâm tư mình, cô rút tay, lại mở vung chảo ra.
Cố Lăng Kiệt giật lại chiếc muôi, chắn trước mặt Bạch Nguyệt: “Cẩn thận không dầu lại bắn ra, để anh.”
Bạch Nguyệt đứng sang bên cạnh, thấp giọng nói: “Anh yên tâm, Tiểu Bảo sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Ừm, cá này định làm thế nào?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Tối nay có canh gà rồi, làm cá kho đi. Dầu không bị bắn nữa rồi, để em.” Bạch Nguyệt cầm rượu gia vị, đổ rượu vào.
Chảo cá bỗng chốc ngừng tiếng sôi.
Cố Lăng Kiệt đưa muôi cho Bạch Nguyệt.
Cô lật một lượt, vừa rồi mải nghĩ ngợi quá, quên mất không bỏ tỏi và gừng, nên mau chóng cắt tỏi gừng bỏ vào, thêm nước tương, nước canh, rồi đóng nắp lại.
Điện thoại của cô rung chuông, là Chu Hân Ly, cô tắt máy.
Cố Lăng Kiệt vẫn chưa đi, trầm giọng nói: “Nghe đi.”
Dứt lời, Chu Hân Ly lại gọi đến một cuộc nữa, Bạch Nguyệt ấn nút nghe, mở to âm lượng.
“Trần Niệm, rốt cục cô muốn thế nào?” Chu Hân Ly sốt ruột hỏi.
“Là cô muốn thế nào mới đúng chứ?” Bạch Nguyệt hỏi lại.
“Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, cô có giỏi thì nhằm vào tôi, đừng làm hại đứa trẻ vô tội. Cùng lắm thì tôi đồng ý với cô, không bao giờ xuất hiện trước mặt Cố Lăng Kiệt nữa, cũng không dựa vào Tiểu Bảo để cướp anh ấy đi nữa, cô hài lòng rồi chứ.”
“Thứ nhất, cô có xuất hiện trước mặt Cố Lăng Kiệt hay không, tôi CHẲNG QUAN TÂM, cô chẳng có tí trọng lượng nào trong lòng tôi, tùy cô.
Thứ hai, Tiểu Bảo là con trai Cố Lăng Kiệt, điều này không thể thay đổi được, chẳng liên quan đến việc cướp hay không cướp, là tình thân máu mủ cô có hiểu không? Ngoài ra, Cố Lăng Kiệt không tin cô, thế nên, cô không cần tốn công vô ích, tình cảm giữa chúng tôi rất tốt, cô không chia cách nổi đâu. Nếu không có chuyện gì, tôi cúp máy đây.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói, rồi tắt máy.
Cô đặt điện thoại lên quầy rượu bên cạnh: “Em nghi là cô ta biết anh ở đây, nên mới cố ý nói vậy, anh thì sao? Nếu em bắt cóc Tiểu Bảo, mục đích không phải là để ép cô ta rời đi, mà muốn cô ta lòi đuôi, anh hiểu mà.”
“Anh biết rồi, xin lỗi, làm em phải tủi thân rồi.” Cố Lăng Kiệt nói.
Ánh mắt Bạch Nguyệt nặng nề.
Anh càng tin tưởng, cô lại càng cảm thấy day dứt: “Em nấu cơm, anh ra ngoài đi, anh ở đây cũng không được tự nhiên, nửa tiếng nữa là được ăn cơm rồi.”
“Ừm, được.” Cố Lăng Kiệt đi ra ngoài.
Bạch Nguyệt đổ gạo vào nồi cơm điện, cắt đỗ và thịt, bắc nồi chuẩn bị làm món thịt xào đỗ.
Chu Hân Ly lại gọi điện đến, lúc này cô đã bớt giận hơn rồi, lúc nghe điện cô bấm nút ghi âm.
“Trần Niệm, tôi nói cho cô biết, cô đừng tưởng cô bắt cóc Tiểu Bảo thì tôi sẽ chịu để cô khống chế, không đâu, dù tôi có chết, cũng sẽ không nói sự thật cho cô biết, dù sao tôi cũng chẳng quan tâm Tiểu Bảo, cùng lắm, tôi lại sinh đứa nữa.” Chu Hân Ly gằn giọng nói.
Bạch Nguyệt im lặng, cô hơi đồng cảm với Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo thật lòng yêu Chu Hân Ly, đó là một sự bảo vệ, nếu có người làm hại Chu Hân Ly, Tiểu Bảo nhỏ bé sẽ liều cái mạng mình, nếu Tiểu Bảo biết Chu Hân Ly nghĩ về mình như vậy, chắc sẽ đau lòng lắm.
“Mỗi người đều đang phải lựa chọn, lựa chọn của mình sẽ quyết định kết quả sau này, tuy rằng tôi không biết mục đích cô vu khống tôi là gì, tôi chỉ mong cô đừng tự lấy dây buộc mình.” Bạch Nguyệt cúp máy.
Chuông điện thoại lại reo, vẫn là Chu Hân Ly.
Bạch Nguyệt nghe máy.
“Cô rốt cục có ý gì?” Chu Hân Ly nổi giận.
Bạch Nguyệt cười một tiếng: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ kéo cô vào danh sách đen, đừng gọi đến nữa.”
Cô nói xong liền ngắt cuộc gọi, kéo Chu Hân Ly vào danh sách đen, tiếp tục nấu cơm, nửa tiếng sau cơm canh xong cả rồi, liền bày thức ăn lên bàn.
Cố Lăng Kiệt chau mày, ra lệnh: “Tiếp tục điều tra, tiến hành điều tra hình thức trải thảm, tôi không tin chúng có thể biến lên trời được, dù có bay lên trời, tôi cũng phải bắt chúng nó xuống.”
Bạch Nguyệt ngồi xuống trước mặt anh, ăn cơm.
Cố Lăng Kiệt trầm ngâm nhìn Bạch Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, anh biết em muốn tìm ra sự thật đằng sau, nhưng nếu phải hy sinh người khác để bảo vệ tính mạng mình, anh không muốn.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Cố Lăng Kiệt hơi nhíu mày, không nói gì, cũng bắt đầu ăn cơm.
Bầu không khí vì sự yên tĩnh mà trở nên thật kỳ lạ, đến cún con cũng nhận ra, bèn kêu lên hai tiếng.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt: “Đưa điện thoại cho em.”
Cố Lăng Kiệt không chút do dự, đưa điện thoại cho cô.
Bạch Nguyệt mở danh bạ trong máy, tìm số của Lâm Tiến, sau đó ghi nhớ lại, tiếp tục tìm số của Chu Hân Ly, kéo vào danh sách đen.
Cố Lăng Kiệt lại nhíu mày.
Bạch Nguyệt nhìn thấy anh cau mày, trong lòng đau đớn: “Người của anh đang theo dõi Chu Hân Ly, hành động của cô ta anh rõ như lòng bàn tay, em kéo số cô ta vào danh sách đen, không ảnh hưởng đến việc anh chăm sóc cô ta đâu.
Đương nhiên, nếu anh cảm thấy vẫn cần giữ lại số điện thoại của cô ta, anh có thể kéo ra khỏi danh sách đen, em không xóa số cô ta đi.
Ngoài ra, chắc anh cũng biết thân phận của cô ta, anh đưa cô ta đến đây, nơi này cũng không an toàn nữa, ăn cơm tối xong, em sẽ rời đi, người của anh muốn theo em thì theo, không thì cũng chẳng sao.”
“Đừng vì chuyện này mà phải làm như vậy.” Cố Lăng Kiệt không che giấu đi vẻ đau khổ của mình, đồng thời cũng thấy khó chịu.
“Em không muốn mọi chuyện ngày càng xấu, em thấy, chúng ta cần có một khoảng thời gian bình tĩnh lại, anh biết có thể tìm em ở đâu mà, còn nữa…” Bạch Nguyệt dừng một lúc, nhìn sâu vào mắt anh: “Có lẽ anh cũng không phát hiện, sự tin tưởng và quan tâm của anh dành cho Chu Hân Ly vượt xa cả tưởng tượng của anh, thế nên khi cô ta gọi điện cho em anh đã bắt đầu nghi ngờ em, em nghĩ rằng, đó là một trong những lí do khiến Hạ Hà bị oan ức bao lâu nay.”
Bạch Nguyệt đặt đũa xuống, đứng dậy: “Em ăn no rồi, anh cứ từ từ mà ăn.”
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô: “Anh xin lỗi.”