Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1444: Nhận Ra​




CHƯƠNG 1444: NHẬN RA
Mục Uyển nhìn thấy Hạng Thịnh Duật đột nhiên tức giận như vậy liền hiểu được anh đã hiểu lầm ý của cô.
Nếu như một người, luôn hiểu lầm cô, đem ý tốt của cô nghĩ thành ý xấu, đem lời nói hay của cô ra cho rằng nói bậy, như vậy có nghĩa là trong tiềm thức của anh rõ ràng không tin tưởng cô, không đặt niềm tin vào cô, cảm thấy cô còn yêu Hình Thiên.
Nếu là trước kia thì cô nhất định sẽ nổi giận ngược lại bởi vì anh không tin tưởng cô, hơn nữa còn ở trước mặt mọi người, không phân biệt địa điểm, không rõ sự việc mà nổi giận với cô.
Trải qua muôn vàn kiếp nạn, sinh ly tử biệt, rất nhanh khiến cô bình tĩnh nhận ra.
Có một câu nói rất đúng, bạn đối đãi với thế giới như thế nào thì thế giới cũng sẽ đối đãi với bạn như vậy!
Tự mình nhận ra vấn đề, không ôm sự giận dữ trong lòng, không giận chó đánh mèo, liền có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Hạng Thịnh Duật không tin tưởng cô, không phải bởi vì ai khác, mà chính là vì bản thân cô.
Trước kia cô quá yêu Hình Thiên, yêu đến mức cố chấp tự nguyện ôm lấy vết thương lòng trong nhiều năm.
Hơn nữa, Hạng Thịnh Duật cũng đã từng nhìn thấy cô vì Hình Thiên mà đi tìm cái chết, vì anh ta mà sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.
Cho nên trong tiềm thức anh luôn cảm thấy cô còn yêu Hình Thiên, vì vậy luôn đề phòng, luôn sợ hãi mất đi cô.
Mục Uyển hiểu ra được vấn đề, rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Cô không tỏ ra giận dữ như lúc trước kia, mà là nhẹ nhàng nói với anh: “Ý của em là chúng ta lúc nào sẽ kết hôn, thật xin lỗi, lúc trước từng nói đến nhưng chúng ta vẫn chưa xác định được thời gian, xin lỗi, lúc này đáng ra không nên hỏi anh chuyện này, mà chúng ta phải thương lượng sau!”
Hạng Thịnh Duật nghe Mục Uyển nói như vậy, sự giận dữ lập tức tan thành mây khói, thay vào đó chính là tâm trạng lo lắng, đột nhiên liền cảm thấy chính mình không nên tức giận.
Anh tức giận với Mục Uyển như thế sẽ có nhiều người nhân cơ hội thừa nước đục thả câu.
Anh nên đối xử với cô tốt hơn, không ai có thể chen chân vào, cũng sẽ không ai có thể vượt qua anh.
“Xin lỗi, Uyển Uyển, anh không nên tức giận, anh cứ tưởng em đang trêu đùa anh.” Hạng Thịnh Duật lập tức nói xin lỗi, ánh mắt lo lắng nhìn Mục Uyển.
“Em không giận anh!”
Đầu bếp và đám người phụ bếp mang đồ ăn lên, món chính thứ nhất chính là heo sữa quay.
“Món này đợt trước em đã từng ăn qua ở chỗ anh, cũng không tệ, lúc chuẩn bị thực đơn em đã đưa nó trở thành món ăn chính thứ nhất, anh nếm thử xem, tay nghề so với đầu bếp ở chỗ anh có khác biệt gì về trình độ không?” Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật nói.
“Con heo ở đó sao? Dù cho cách làm giống nhau, lửa giống nhau, nguyên liệu nấu ăn vẫn có sự khác nhau rất lớn, độ mềm của thịt hoang dã và hương vị về cơ bản cũng đã khác nhau.”
Mục Uyển có chút cong khóe miệng: "Anh quả nhiên là người biết thưởng thức món ngon, ngày hôm qua em cũng đã nói chuyện với Đổng Mạn Tuyết, cô ấy nói sẽ sắp xếp mọi chuyện thật tốt, anh cứ nếm thử xem!”
Đầu bếp cắt ra lợn sữa, ở bên cạnh hầu hạ, đem thịt heo chia làm năm khối cho Hoa Cẩm Vinh, Hạng Thịnh Duật, Mục Uyển, Hình Thiên, Hoa Nhiên.
Hạng Thịnh Duật nếm thử một miếng: "Không tệ!"
Mục Uyển nghe thế nở nụ cười.
Cô cảm thấy người đàn ông này rất có ý tứ.
Nếu như lúc nãy cô cùng với Hạng Thịnh Duật nổi giận, khẳng định sự ủy khuất giấu ở trong lòng sẽ khiến cho tâm trạng cả hai trở nên tồi tệ, không có tâm trạng ăn uống, ngay cả ngồi cũng sẽ không thoải mái.
Nếu cô vội vàng dùng cảm xúc để xử lí vấn đề, nổi giận để trút hết ấm ức trong lòng thì cũng không khiến biển lặng sóng im.
Bởi vì cho dù cô đúng, cô có hợp lý đến đâu thì cũng sẽ bị sự tức giận của Hạng Thịnh Duật làm ảnh hưởng.
Thế nhưng cô đã bình tĩnh xử lý, giải quyết xong mâu thuẩn một cách nhẹ nhàng, không cãi lộn to tiếng với nhau, như thế trong lòng cả hai đều sẽ thoải mái hơn.
Cũng liền có thể bình thản, vui vẻ ăn cơm, hưởng thức món ngon.
Mục uyển nhớ lúc trước có xem qua một câu chuyện, nhưng mà lúc đó cô không hiểu câu chuyện này, không hề nhận ra vấn đề của nó.
Câu chuyện ấy nói là nếu bạn muốn người khác đối xử với mình như thế nào, việc cần làm không phải yêu cầu người đó mà thay đổi thái độ của chính mình.
Ví dụ như, một người nói chuyện với một người khác, thế nhưng lại luôn quát mắng, lớn tiếng chỉ trích, xúc phạm lòng tự trọng của người khác, người đó nghe xong trong nội tâm nhất định sẽ không thoải mái, một ngọn lửa sẽ bùng cháy lên lan đến đại não.
Tự nhiên cũng sẽ nói chuyện lớn tiếng , tự nhiên cũng sẽ xúc phạm lòng tự trọng của người khác, tự nhiên cũng sẽ không thích một người mà trở nên luôn miệng quát mắng.
Nếu như, một người nào trong lúc nói chuyện với người khác có thể dịu dàng, nhỏ nhẹ, luôn mỉm cười, nói lời hay, khiến cho đối phương cảm thấy an tâm, cảm giác an toàn, dù cho có tâm trạng không tốt đi chăng nữa thì nghe được những lời nói nhỏ nhẹ ấy tâm trạng cũng có thể được xoa dịu.
Giống như cô vừa rồi, nếu như bởi vì Hạng Thịnh Duật giận dữ mà cũng giận dữ thì thật không đúng, có khả năng lời qua tiếng lại sẽ xúc phạm đối phương, mà đối phương lại không phải kẻ thù mà là người mình yêu thương.
Đối với người mình yêu, có phải bạn sẽ muốn bao dung và tha thứ hơn không?
Cô hiện tại đã biết rõ đạo lý này, sẽ tự kiềm chế sự kiêu ngạo và nóng nảy của mình lại, thế nhưng cũng khó trách khỏi việc khi ngọn lửa giận dữ bùng lên quá mạnh mẽ, làm sao còn có thể để ý đến lý trí? Dù sao thì đạo lý này nhận ra rất dễ dàng, nhưng muốn thực hiện lại không thể dễ dàng.
Mục Uyển chỉ có thể tự nhủ thầm cô sẽ từ từ, thay đổi từng chút một, khống chế từng chút một, một năm, mười năm, hai mươi năm sau, cô sẽ có thể trở thành người bình thản hơn ai hết.
Đầu bếp chia xong những phần thịt, quay heo sữa đến mệt rả rời, lúc này cũng đã có thể ăn những gì anh ta muốn.
Mục Uyển thật sự rất đói bụng, sau khi thức dậy, cô chỉ ăn một ổ bánh mì, sau đó vội vàng giải quyết chuyện của Chu Bân, cũng không có tâm trạng ăn cơm.
Cô múc cho mình một bát cơm lớn, sau đó bỏ thịt heo vào, ăn vài miếng.
"Thật ngưỡng mộ chị, ăn thế nào cũng không béo, em không dám như vậy ăn, em sợ béo, chị có phương pháp gì sao?" Hoa Nhiên nhìn cô hỏi.
Mục Uyển có ấn tượng rất tốt đối với Hoa Nhiên.
Một là lúc trước khi cô được bổ nhiệm làm an Ninh phu nhân, Hoa Nhiên đã giúp cô phát biểu rất nhiều.
Hai là lúc cô đối đầu với Hoa Cẩm Vinh, Hoa Nhiên đã rất cố gắng hòa giải.
Nếu như lúc trước, Hoa Cẩm Vinh đem cái chết của hoàng hậu đặt lên người Hạng Thịnh Duật, chỉ sợ cho dù cô biết mình là con gái của Hoa Cẩm Vinh thì mâu thuẩn cũng không thể được giải quyết vì vết thương lòng quá lớn.
Mục uyển khẽ cười nói: "Em không có béo, trái lại dáng còn rất đẹp, thật sự là hệ tiêu hóa của chị không tốt lắm, bên cạnh đó còn có nhiều bệnh, hơn nữa cũng không phải ăn gì cũng không béo mà là do hôm nay chị chỉ mới ăn một ổ bánh mì, nên thấy đồ ăn trước mặt liền rất đói!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK