Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 362: Bởi Vì Có Chung Hồi Ức Nên Nhớ Lại Cũng Cảm Thấy Đẹp​




CHƯƠNG 362: BỞI VÌ CÓ CHUNG HỒI ỨC NÊN NHỚ LẠI CŨNG CẢM THẤY ĐẸP
Điều kiện Cố Lăng Kiệt đưa ra, thật khiến cho người ta động lòng.
Cô có thể chăm sóc cho con của mình, có thể giúp Lưu San thoát khỏi sự khống chế của Thẩm Diên Dũng.
Lưu San đã giúp cô rất nhiều, cô không nên liên lụy Lưu San: “Được, tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho con của ngài.”
Ngài?
“Hừm!” Cố Lăng Kiệt khẽ cười một tiếng, kín đáo nhìn cô.
Còn nhớ lúc trước, lúc chưa quen thân, cô cũng như thế, hoặc gọi anh là thủ trưởng, hoặc là ngài, cách gọi đó, vô tình hay cố ý kéo giãn khoảng cách giữa hai người, mang theo cảm giác xa cách.
Trần Niệm không biết vì sao anh lại cười.
Câu nói này của cô có gì đáng buồn cười chứ.
Hơn nữa giọng nói của anh mang theo hương vị đùa cợt, khiến cho lòng cô mơ hồ cảm thấy không dễ chịu.
“Ngài Cố, tôi đi về trước, chuyện Stephen còn phải làm phiền anh.” Trần Niệm lễ phép gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Hơi thở mạnh mẽ của Cố Lăng Kiệt sắp ép cô đến mức không thở được nữa rồi.
Cố Lăng Kiệt nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, ánh mắt anh dịu dàng, giống như chỗ đẹp nhất sâu trong vũ trụ, nhìn thấy rõ hết mọi cảnh vật.
Trần Niệm vừa về đến phòng khách, Lưu San đi đến trước mặt cô: “Tiểu Niệm, cậu không sao chứ?”
Trần Niệm lắc đầu: “Tớ và Hạ Hà là người quen cũ, nói chút chuyện, cô ta nói sẽ nấu mì cho chúng ta.”
“Cô Trần.” Stephen gọi.
Trần Niệm khẽ gật đầu với Stephen, lẳng lặng lắng nghe.
“Chuyện hôm nay cảm ơn cô, nếu như không có cô, chỉ sợ hai đứa con gái và đứa con trai của tôi đều chết không rõ ràng rồi.” Stephen nói lời cảm ơn.
Trần Niệm không cảm thấy có gì cần phải cảm ơn, ba mạng người, cô không nên chịu trách nhiệm, cũng không chịu trách nhiệm: “Có lẽ là do ông trời an bài, hoặc là trong số mệnh đã định trước, Stephen, xin ông nén bi thương, có lẽ ba em ấy đang sống tốt ở một thế giới khác.”
Stephen lau nước mắt, giọng nói của ông ta có chút nghẹn ngào, trên tay ông ta cầm một cây nến: “Mời cô đi theo tôi.”
Trần Niệm nhìn về phía Alan, Alan khẽ gật đầu, ra hiệu cô có thể đi theo.
Cô đi theo sau lưng Stephen, đi vào trong một căn phòng vẽ tranh.
Trên vách tường treo đầy tranh do Stephen vẽ, dưới ánh nến yếu ớt, ngược lại có một loại vẻ đẹp mông lung.
“Tôi không biết nên làm như thế nào để cảm ơn cô, đối với tôi mà nói, thứ trân quý nhất chính là nơi này, cô có thể lựa chọn hai thứ để mang đi.” Stephen nói với Trần Niệm.
“Mỗi người đều có thứ mà mình quan tâm và cảm thấy trân quý nhất. Hiện tại tôi lấy đi thứ trân quý của ông, thì đúng là không tử tế, hơn nữa, ông không cần phải cảm ơn tôi, cho dù không phải là ông, đổi lại thành người khác, tôi vẫn sẽ làm như thế.” Trần Niệm uyển chuyển từ chối.
“Nếu như cô cảm thấy những bức tranh này tôi vẽ không được đẹp, tôi còn một bức tranh đặt tên là “Thiếu nữ trong mơ” được bán đấu giá hơn 52 tỷ đồng, sau khi trả các loại thuế, tôi xin tặng số còn lại cho cô.”
“Tranh của ngài Stephen vẽ đều rất sáng tạo, có chiều sâu, không phải họa sĩ nào cũng có thể vẽ được, làm sao tôi có thể cảm thấy nó không đẹp?”
“Thật à? Cô thích? Cô thích bức tranh nào, tôi có thể tặng cho cô.” Stephen chân thành nói.
“Tôi chỉ muốn bức tranh ’Bóng tối’, trong căn phòng kín, bóng đèn đã hỏng, bốn phía đều là bóng tối, ngoài cửa sổ, dưới tia chớp, nhánh cây hơi lay động, trên của sổ có bóng cắt, một tia sáng xẹt qua cửa sổ, để lại một vệt sáng ngắn ngủi rồi tắt.
Cô gái mặc váy trắng ngồi dưới đất, dựa vào một chiếc giường cũ nát, ngước lên nhìn cửa sổ, khóe môi hơi cong lên.
Trên mặt đất có chuột, trong không trung có dơi, góc tường có nhện. Nếu như nhìn kỹ, có thể nhìn thấy then cài cửa cũng không cài vào.
Có một quyển sách ở trên giường, kiểu chữ trên sách rất kỳ lạ, tôi nghĩ có lẽ đó là chữ nổi, cô gái này là một người mù, cô ấy bị giam cầm, cô ấy rất cô độc. Cô ấy đã trải qua rất nhiều trắc trở, thống khổ, thế nhưng cô ấy vẫn luôn khát vọng với ánh sáng, chỉ một chút ánh sáng nhỏ nhoi cũng đáng giá để cô ấy mong chờ và truy tìm.
Tôi nghĩ, đây là tâm trạng lúc ngài Stephen vẽ ra bức tranh đó.” Trần Niệm nhẹ nhàng nói, nhìn thấy bức tranh này, khóe môi cô hơi giương lên, chỉ là trong ánh mắt say mê còn có một tầng hơi nước.
“Cô nói rất đúng, bức tranh này chính là bức tranh mà tôi thích nhất. Lúc tôi vẽ nó, tôi bị bố mẹ mình ép buộc, bọn họ ép tôi từ bỏ hội họa, bắt tôi theo con đường kinh doanh.
Tôi gặp rất nhiều trắc trở, gặp nhiều thất bại, người yêu phản bội, bạn thân phản bội, không ai có thể hiểu tôi. Lúc Cố Lăng Kiệt nhìn thấy bức tranh này, cậu ta nói giống hệt cô, cậu ta đứng ở chỗ cô đang đứng, nhìn bức tranh này, không nói một câu, nhìn suốt một buổi trưa, lúc tôi lén đến xem cậu ta, còn nhìn thấy cậu ta khóc.” Stephen cảm thán.
Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt Trần Niệm, ngay sau đó, nước mắt cô tuôn như mưa, cảm xúc của cô có chút kích động, cô quay mặt đi.
Sở dĩ bức tranh này có thế khiến cho cô khóc là bởi vì nó đã khắc họa ra chính con người cô.
Khi đó cô bị phản bội trong hôn nhân, bị ba cô chèn ép, bệnh tình của mẹ cô thì nặng hơn, cô lẻ loi, tuyệt vọng.
Cố Lăng Kiệt chính là tia chớp xẹt qua cửa sổ, một tia sáng ngắn ngủi.
Cô chỉ cảm thấy được nhiệt độ của ánh sáng liền mở cửa, liều lĩnh xông ra, không để ý tới hình ảnh phản chiếu của nhánh cây lên cửa sổ, nó giống như những ác ma.
Cô xông ra ngoài, lúc đó cô mới biết được, bên ngoài ngoại trừ có tia chớp, còn có ôn dịch, mưa gió dữ dội.
Cô biết ơn tia chớp, ánh sáng từ tia chớp giúp cô tìm được đường về nhà, thoát khỏi quỹ đạo vốn dĩ thuộc về cô.
Cô nghĩ có lẽ Cố Lăng Kiệt cũng suy nghĩ giống như cô.
“Cô cũng khóc à?” Stephen hỏi.
Trần Niệm lau nước mắt, mỉm cười nói: “Đó là do ngài Stephen vẽ quá giỏi, rất chân thực, khiến cho người ta nghĩ đến rất nhiều chuyện, đây chính là bức tranh khiến cho người ta rơi vào cảnh tượng trong đó.”
“Cô Trần thật biết nói chuyện, tôi sẽ cho người lấy xuống để tặng nó cho cô. Hiện tại tôi biết vì sao cô có thể trở thành bạn gái của Alan, mắt nhìn của tên nhóc Alan này rất cao, cô rất xứng với cậu ta, cô đủ tư cách để làm phu nhân của bá tước.” Stephen khen ngợi.
Trần Niệm mỉm cười.
Alan chỉ là tấm lá chắn của cô, cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ đến việc muốn làm phu nhân của bá tước, duy trì trạng thái hiện tại là tốt.
“Đúng rồi, ngài Stephen, chuyện tôi khóc, ông có thể đừng nói cho những người khác biết không, tôi xấu hổ.” Trần Niệm xấu hổ dặn dò.
Stephen khẽ gật đầu: “Trong nhà xảy ra chuyện, có lẽ ngày mai tôi không thể đưa các cô về, sau này có thời gian thì gọi điện cho tôi, tôi đón các cô đến ở đây mấy ngày, tôi dẫn các cô đi xem phong cảnh trên đảo.”
Trần Niệm khẽ gật đầu: “Cảm ơn ngài Stephen.”
Trần Niệm từ trong phòng vẽ tranh đi ra ngoài. Lúc Stephen trở về, nhìn thấy Cố Lăng Kiệt, ông ta đi lên, nhỏ giọng nói: “Cô gái tên Trần Niệm kia nhìn trúng bức tranh ‘Bóng tối’, cô ấy cũng khóc, còn khóc nhiều hơn cả cậu, nước mắt rơi không ngừng.”
Cố Lăng Kiệt nhìn liếc qua ông ta, nhíu mày: “Làm sao ông biết tôi khóc?”
“Á… Tôi nói rồi sao? Trong lúc bi thương tột cùng, tôi nói năng lung tung, thông cảm nhé.” Stephen không đợi Cố Lăng Kiệt nói chuyện, ông ta nhanh chóng rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK