Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 428: Có Anh Bên Cạnh Chính Là Hạnh Phúc​




CHƯƠNG 428: CÓ ANH BÊN CẠNH CHÍNH LÀ HẠNH PHÚC
Hắn?
Ai vậy?
Bạch Nguyệt không hiểu nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
"Nếu như không gây ra ầm ĩ lớn là tốt nhất, cho nên mới cần cậu trực tiếp đứng ra báo cáo, để cho người bên trên quyết định trước." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
"Nếu như báo cáo, sợ rằng người phía sau kia cũng sẽ biết, nếu muốn tìm ra lại càng khó hơn." Lâm Tiến đề nghị.
"Ít nhất sau khi tất cả đều biết, Hạ Hà được thả ra sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Cô ta đã phiêu bạt rất nhiều năm, cũng nên trả lại sự trong sạch cho cô ta." Cố Lăng Kiệt đã quyết định.
"Nhưng như vậy thì khó có thể loại bỏ được nguy hiểm cho thủ trưởng." Lâm Tiến lo lắng.
"Sẽ không đâu. Sau khi người phía trên đều biết sẽ phải điều tra rõ ràng. Người phía sau là một người đặc biệt cẩn thận, càng như vậy thì hắn sẽ càng cẩn thận hơn, trái lại sẽ không có hành động gì đâu. Nói không chừng người phía trên thật sự có thể điều tra ra manh mối." Cố Lăng Kiệt phân tích.
"Vậy còn anh ta thì sao..."
"Thả đi. Dù sao có băng ghi hình ở đó, anh ta cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ." Cố Lăng Kiệt dặn dò.
"Được." Người kia nhận lệnh, nâng cốc uống một hớp và buồn bực nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cảm thấy ánh mắt của anh ta quá sắc bén, hình như muốn nhìn xuyên qua nội tâm của cô vậy: “Hai người định bao giờ sẽ kết hôn?"
"Bởi vì tình huống có hơi đặc biệt nên trước mắt chỉ kín đáo kết hôn thôi. Chờ tới khi làm tiệc mừng, chắc chắn sẽ mời tất cả mọi người." Cố Lăng Kiệt giải thích.
"Quan hệ giữa anh và ba anh còn chưa dịu bớt sao?" Lâm Tiến lo lắng hỏi.
"Tính cách như vậy thì không thể nói tới chuyện dịu bớt hay không được. Thôi mọi người ăn nhiều vào, cá này là câu được ở trong hồ, ăn rất ngon đấy." Cố Lăng Kiệt chuyển đề tài.
Mấy người không nói lời nào làm không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Trương Tinh Vũ cũng đã nhìn ra, mỉm cười phá tan sự im lặng nói: "Món bít tết cá này ăn ngon thật, còn ngon hơn mấy món bít tết cá tôi từng ăn. Chị dâu làm thế nào vậy?"
"Bọc trong phô mai trộn với bột mì rồi dùng bơ chiên vàng. Hơn nữa, cá phải tươi." Bạch Nguyệt giải thích.
"Trước đây cô Trần ở nước ngoài sao?" Lâm Tiến nghi ngờ hỏi.
"Tôi từng ở một thời gian." Bạch Nguyệt nói không rõ ràng.
"Không trách được lại thích dùng bơ và phô mai, loại này nhiệt lượng rất cao, người nước ngoài rất thích ăn." Lâm Tiến cắn một miếng bít tết cá: “Nhưng quả thật ăn rất ngon."
"Bất kể là bít tết cá hay món cá nướng này ăn đều rất ngon. Trước đây cô Trần từng học qua chuyên ngành nấu ăn sao?" Trương Tinh Vũ khen ngợi.
"Không, có thể là do cá tương đối tươi thôi." Sau khi Bạch Nguyệt trả lời lại không có người nào nói chuyện, bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
Lâm Tiến thả đũa xuống và nhìn về phía Cố Lăng Kiệt hỏi: "Thủ trưởng, khi nào thì anh quay về quân khu?"
Cố Lăng Kiệt cũng thả đũa xuống: “Tôi phải bàn bạc chuyện này với Thẩm Diên Dũng đã. Nếu như có quyết định, tôi sẽ lập tức nói với các cậu."
"Tôi nghe được một tin tức nói Thẩm Diên Dũng nuôi một người phụ nữ ở bên ngoài. Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến lần tuyển cử tổng thống tiếp theo. Nếu như thủ trưởng quay về quân khu thì chắc hẳn có thể làm tổng thống. Dù sao trước đây anh cũng đứng đầu trong những người được lựa chọn, cộng thêm thế lực của Cố thị, nếu cố gắng triển khai hoạt động trong hai năm thì anh nhất định sẽ trở thành tổng thống." Lâm Tiến kiên nhẫn khuyên.
Trong đầu Bạch Nguyệt chợt lóe lên một suy nghĩ: “Cố Lăng Kiệt, em vẫn luôn nghĩ vì sao có người muốn hại anh, không hại sớm, không hại muộn mà lại hại anh vào thời gian gần đây. Liệu chuyện này có liên quan tới việc anh có thể trở thành tổng thống không?"
Đôi mắt Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Bạch Nguyệt sẫm lại.
"Cái này hình như cũng có lý. Thẩm Diên Dũng vừa xảy ra chuyện lại có người đối phó với tổng giám đốc Cố." Trương Tinh Vũ công nhận lời Bạch Nguyệt nói.
"Không cho anh làm tổng thống là bởi vì anh uy hiếp đến những người có thể làm tổng thống. Bọn họ cần phải loại bỏ thật nhanh, một là Thẩm Diên Dũng, hai là Tô Chung. Người được đề cử nhiều nhất trong kỳ trước còn có ai nữa?" Bạch Nguyệt hỏi Cố Lăng Kiệt.
"Thẩm Diên Dũng, Tô Chung, Lâm Thanh Quân, Tả Đoàn Niên còn có Thịnh Đông Quang, chắc là năm người này." Lâm Tiến nói rất rõ ràng.
"Anh xem thử có nên ra tay từ năm người này không?" Bạch Nguyệt đề nghị.
"Ừ, Trình Bắc, cậu cho người chú ý chặt sẽ năm người này."
"Vâng, thủ trưởng." Trình Bắc đứng lên, kính cẩn hành lễ đầy nhiệt huyết.
Bạch Nguyệt rũ mí mắt xuống, hi vọng phương hướng của bọn họ lần này là chính xác. "Tôi đang suy nghĩ, nếu như người kia xem Cố Lăng Kiệt là quân địch, hắn cũng có thể xem những người khác là kẻ địch."
"Chú ý mật thiết, phát hiện vấn đề thì lập tức báo cáo lên." Cố Lăng Kiệt ra lệnh.
"Vâng. Bây giờ tôi sẽ cho người đi làm ngay." Trình Bắc đi ra cửa.
"Vậy bên tôi nên làm gì?" Lâm Tiến hỏi.
"Trình Bắc giúp tôi làm chuyện này, vậy chuyện báo lên trên sẽ giao cho cậu." Cố Lăng Kiệt dặn dò.
"Vâng." Lâm Tiến cũng cung kính hành lễ giống như Trình Tiền.
Bạch Nguyệt thật sự có ảo giác như Cố Lăng Kiệt còn đang ở trong quân khu, dáng vẻ cương trực công bằng, giọng nói âm vang hùng hồn lại đầy chính nghĩa và lạc quan.
Anh là quân nhân đúng nghĩa nhất trong lòng cô. Khóe miệng cô hơi cong lên.
Sau khi ăn xong, Cố Lăng Kiệt giúp cô rửa bát.
"Em làm cơm tối ăn rất ngon. Mấy anh em của anh đều rất thích." Cố Lăng Kiệt tán dương.
"Anh có thể thường xuyên gọi bọn họ tới, ba người thợ giày tệ cũng ngang với một Chư Cát Lượng, thương lượng với nhau cũng sẽ cũng suy nghĩ vấn đề tương đối nhanh hơn. Dù sao em cũng có thời gian nấu ăn." Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt cười, ánh mắt nhìn về phía cô cũng đặc biệt quyến luyến: “Anh rốt cuộc đã biết vì sao mình thích em rồi?"
"Vì sao?" Bạch Nguyệt buột miệng hỏi.
"Bởi vì em làm cho anh cảm thấy hạnh phúc." Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt mím môi cười.
Chuyện rửa bát vốn nhàm chán nhưng có anh làm bạn, mỗi người đều cảm thấy ấm áp.
Sau khi rửa bát xong, cô cho con chó ăn và bị Cố Lăng Kiệt bế vào phòng, hai người cùng ngã xuống giường.
"Bác sĩ nói mấy ngày này là thời kỳ rụng trứng của em đúng không?" Cố Lăng Kiệt ôm chặt lấy thắt lưng của cô.
Mặt Bạch Nguyệt đỏ bừng: “Ừ."
"Anh biết rồi." Anh lật người.
Bạch Nguyệt chống tay vào ngực anh: “Em đi tắm trước đã. Trên người em đầy mùi thức ăn thôi."
Anh hít sâu một hơi: “Anh thấy có cảm giác của gia đình."
Bạch Nguyệt bị anh chọc cho phì cười: “Anh cần phải cưới một cô vợ đầu bếp mới được."
"Em đừng nói nhảm." Cố Lăng Kiệt nghiêm túc nói.
Bạch Nguyệt mím môi cười nhìn anh.
Anh nhìn dáng vẻ ngọt ngào của cô và cũng thu lại vẻ nghiêm túc của mình: “Đáng phạt."
Vừa dứt lời, anh hôn lên môi cô, sau đó là một đêm triền miên vô hạn.
Ngày hôm sau, Bạch Nguyệt tỉnh lại thì trời đã sáng trưng, Cố Lăng Kiệt không ở bên cạnh. Cô nhìn đồng hồ thấy đã chín rưỡi, trên tủ đầu giường có để lại một tờ giấy với nét chữ cứng cáp và lưu loát. Cô vừa nhìn đã biết là do anh viết.
Cô cầm tờ giấy lên, thấy trên đó viết: Hôm nay anh nấu cháo thịt nạc và vịt muối hâm nóng trong nồi cơm điện. Chờ em dậy thì chắc bánh quẩy cũng nguội rồi. Em nhớ hâm nóng sữa đậu nành rồi thả nó vào ăn chung.
Bạch Nguyệt cười rồi lại nằm xuống giường, cảm giác này thật hạnh phúc.
Điện thoại di động chợt có chuông báo. Cô cầm lên xem.
Lính đánh thuê gửi tin nhắn chỉ có một câu đơn giản: Đã nhận, chờ hành động tiếp theo.
Ánh mắt Bạch Nguyệt tối lại, trả lời: "Chờ tôi thông báo, nhớ cải trang, trong thời gian ngắn đừng để cho Cố Lăng Kiệt tìm được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK