Chương 689: Cẩn Thận Chương 689: Cẩn Thận
Hình Thiên nhẹ nhàng sấy tóc cho cô: “Chuyện thuốc giải, anh sẽ tìm một đoàn bí mật nghiên cứu, đề phòng lúc cần, đây là tính tiêu hao, không có bất kì lợi ích gì, hơn nữa cần phải dưỡng trong thời gian dài, chỗ anh, ngoài Cố thị, sợ là không nơi nào có thực lực đảm nhiệm được, nhưng lại không có dã tâm, không có nữa.” “Ý của anh là, trách nhiệm này, vẫn là chúng ta nên phụ trách.” Bạch Nguyệt thăm dò ánh mắt hình Thiên. “Chúng ta chỉ làm bí mật, không để bất kì ai biết, nói không chừng sau này có biến gì, đúng không?” Hình Thiên nói. Bạch Nguyệt muốn một cuộc sống không áp lực, không phải gánh vác trách nhiệm gì, tự do tự tại. Nhưng mà, trên đời này không phải cô muốn như thế nào thì là như thế. Chỉ là phụ trách việc thuốc giải, cũng không có tranh đấu gì, không có tàn sát khốc liệt chém giết vẫn nhau, vẫn còn tốt. Cho nên cô đồng ý: “Chuyện này nghe lời anh.” Cô đón lấy máy sấy từ tay anh tắt đi, đặt trên bàn: “Không còn sớm nữa, anh chuẩn bị một chút, nhớ rằng cho dù có chuyện gì mạng sống vẫn là quan trọng nhất, anh bây giờ phải có trách nhiệm với anh, với em, với con chúng ta.” Hình Thiên nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn: “Đợi anh về.” “Vâng.” Bạch Nguyệt ôn nhu đáp. “Máy nghe giám sát được lắp ở phòng bên cạnh, em chỉ cần nói đơn giản, anh có thể nghe được.” Hình Thiên nhắc nhở cô. Bạch Nguyệt gật đầu: “Cẩn thận.” Hình Thiên buông cô ra, quay người đi. Bạch Nguyệt sang phòng bên cạnh, phòng bên cạnh có thiết kế kĩ thuật cao cấp, trừ cô ra, còn có một nam một nữ đang bận rộn. Cô có thể nhìn thấy tình hình trong xe qua video, cũng có thể nhìn thấy Hình Thiên. Anh mặc bộ quần áo đen trắng kì quái, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. “Các người cũng lắp camera đằng sau anh ấy chứ?”Bạch Nguyệt hỏi. “Dạ có, phu nhân, ở sau lưng áo vest có lắp ạ, đề phòng sau lưng có chuyện gì.” Người đàn ông giải thích. Bạch Nguyệt gật gật đầu, cẩn thận một chút đều là tốt. Cô kéo ghế ra, ngồi trước video, chăm chú nhìn Hình Thiên. Hình Thiên như cảm nhận được Bạch Nguyệt đang xem video, mở mắt, nhìn vào ống quay, hỏi: “Đang nhìn anh à?” Bạch Nguyệt cười, đáp: “anh ngủ chút đi.” Hình Thiên cong môi: “Bị người khác chăm chăm nhìn mình ngủ, cảm giác là lạ.” Bạch Nguyệt nụ cười càng sâu: “Đi đến chỗ bộ trưởng bộ ngoại giao cần bao lâu?” “Khoảng một tiếng đồng hồ.” Bạch Nguyệt nhìn thời gian trên màn hình, bây giờ sắp là bốn giờ chiều, anh còn đến trước thời gian hẹn một giờ đồng hồ, hi vọng sẽ không xảy ra sai sót gì. “Anh ngủ đi, em không nhìn anh nữa.” “Ừ.” Anh đáp lại một tiếng, nhắm mắt lại. Bạch Nguyệt đứng lên, nói với cô gái trong phòng: “Anh ấy đến chỗ bộ trưởng bộ ngoại giao thì gọi tôi.” “Dạ, phu nhân.” Cô gái lễ phép nói. Bạch Nguyệt về phòng, nằm lên giường, cũng nhắm mắt ngủ một chút. Điện thoại vang lên đánh thức cô. Cô nhìn vào màn hình là số điện thoại người lạ, trực tiếp tắt máy, nhìn thời gian, Hình Thiên chắc sắp đến chỗ bộ trưởng bộ ngoại giao rồi, cô liền đi đến phòng bên cạnh. “Lãnh đạo,khoảng 10 mét theo hướng đi tuần của binh sĩ là đến nơi ở hiện tại của ngài..” Cô gái nói. Bạch Nguyệt đứng sậy, nhìn chằm chằm vào màn hình trên ti vi, chỉ thấy Hình Thiên đang linh hoạt trốn binh lính. Cô căng thẳng vịn vào ghế: “Nếu đối phương cũng lắp đặt thết bị giám sát vậy thì anh ấy bị bại lộ rồi.” “Là thế này thưa phu nhân, chúng tôi vào trộm hệ thống giám sát của đối phương, thứ mà đối phương nhìn thấy là hình ảnh của một giờ trước.” Cậu con trai giải thích. “Cẩn thận” Bạch Nguyệt hoảng sợ hét lên. Hình Thiên bị kẹp giữa hai bên, khả năng sắp bị phát hiện, tim Bạch Nguyệt như muốn nhảy ra ngoài. Hình Thiên nghe thấy âm thanh của Bạch Nguyệt, cô gái không kịp báo tình hình rồi. Hình Thiên cảnh giác đội mũ vào, nhảy qua, áp sát vào tường. Bạch Nguyệt giờ mới chú ý đến trên đỉnh là những viền đen trắng, Hình Thiên dường như giấu mình ở trên mái nhà. “Lòng bàn tay của thủ trưởng và đằng sau giày đều có thể dính vào , chỉ cần không tỉ mỉ nhìn thì chắc chắn nhìn không ra.” Cậu con trai giải thích. Bạch Nguyệt không quan tâm Hình Thiên sao dán được trên mái nhà, cô chỉ quan tân, anh có bị phát hiện hay không. Binh sĩ đi tuần qua, vẫn may không phát hiện ra Hình Thiên. Bạch Nguyệt Lúc này mới thở nhẹ ra một hơi. Hình Thiên nhảy từ mái nhà xuống, vừa chạy vừa cởi bỏ bên ngoàiquần áo mình đang mặc, chuyển mặc ngược lại. Anh nhanh chóng bước vào thang máy lên tầng. Giấy dán trên tường đều là những bức tranh hoa hướng dương. “Hai người làm rất tốt.” Bạch Nguyệt nhìn vào màn hình nói. “Chúng tôi ở nước B mai phục mười năm, từng kết cấu trong chính phủ, người trong chính phủ được sắp xếp như thế nào, chúng tôi đều rất rõ, biết được rất nhiều việc.” Cậu con trai kiêu ngạo nói. Bạch Nguyệt nhìn anh, đột nhiên nảy sinh ra một cảm giác kính phục, đây chính là quân nhân của đất nước, có tố chất xuất sắc, có kĩ năng. Chuyện của bọn họ nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng một khi bị phát hiện thì chỉ có một con đường chết. “Đất nước vinh hạnh khi có các người.” Người con trai giương môi: “Thề chết bảo vệ địa vị quốc gia, không chủ động đi hại người khác nhưng tuyệt nhiên sẽ bảo vệ lợi lích của quốc gia. Không mang tất cả, không từ bất cứ thủ đoạn nào, cho dù hi sinh cái mạng nhỏ này cũng đều rất đáng.” “Cố lên.”Điều mà Bạch Nguyệt có thể nói có lẽ chỉ có hai từ này. Hình Thiên thuận lợi vào, tiếp đến mục tiêu trên tầng, anh cởi bỏ áo khác, để trên mái nhà, chỉ mặc một bộ vest màu đen, lần nữa lên lầu, mở cửa phòng bộ trưởng bộ ngoại giao. Thư kí nhìn thấy Hình Thiên, kinh ngạc mở to mắt, còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy gáy một trận đau nhức sau đó hôn mê bất tỉnh. Hình Thiên đi vào. Bộ trưởng bộ ngoại giao nước B đang gửi văn kiện, nhìn thấy vị khách không mời mà đến, lập tức muốn gọi cảnh vệ. “Tôi khuyên ngài, ngài nên bình tĩnh nói chuyện với tôi, nếu không, tôi muốn ngài chết chỉ cần một viên đạn, người của ngài chạy đến, nhanh nhất cũng cần năm giây, không ai có thể cứu được ngài đâu.” Hình Thiên trực tiếp nói, ngồi xuống sô pha. Bộ trưởng bộ ngoại giao nước B phòng bị nhìn Hình Thiên, tạm thời không dám manh động, hỏi: “Cậu là ai, tìm tôi có chuyện gì?” Tôi là bộ trưởng bộ ngoại giao nước A, Hình Thiên.” Hình Thiên nói. Bộ trường bộ ngoại giao nước B nhíu mày: “Anh không phải đã bị nổ chết trên máy bay rồi sao?” “Lăng Kiệt, hỏi ông ta tại sao biết anh trên máy bay bị nổ?” Bạch Nguyệt cất giọng. “Sao ông biết tôi trên máy bay bị phát nổ? Ai nói cho ông biết?” Hình Thiên hỏi. “Chuyện quốc gia các người, tôi có thể không biết sao? Đương nhiên, là tôi hẹn các người tới đàm phán.” Bộ trưởng bộ ngoại giao nói, nhìn chằm chằm Hình Thiên.