Chương 818 : An Toàn Của Em Còn Quan Trọng Hơn Tính Mạng Của Anh
CHƯƠNG 818 : AN TOÀN CỦA EM CÒN QUAN TRỌNG HƠN TÍNH MẠNG CỦA ANH
Bạch Nguyệt nhìn thấy dao động trong mắt của anh ta: "Thẩm Diên Dũng, anh có thể đồng ý với tôi vĩnh viễn không trở thành đối thủ của Hình Thiên không?"
Thẩm Diên Dũng cúi đầu uống một ngụm trà, rồi đặt chén xuống nhìn về phía Bạch Nguyệt: "Tôi đồng ý với cô, cả đời này sẽ vĩnh viễn không trở thành kẻ thù của Hình Thiên."
Bạch Nguyệt nở nụ cười: "Tôi sẽ nói lại với Hình Thiên, anh ấy sẽ quyết định rồi nhanh chóng thả anh ra."
"Cảm ơn cô, Bạch Nguyệt." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
"Lưu San là bạn tốt nhất của tôi, cô ấy cần anh, con của hai người cũng cần anh." Bạch Nguyệt nói rồi đứng dậy đi về phía cửa ra vào.
Thẩm Diên Dũng khép sách lại, ánh đèn phản chiếu trong mắt anh ta vô cùng nặng nề.
Bạch Nguyệt vừa ra đến cửa đã nhìn thấy Hình Thiên.
"Anh hai, để anh ta ra đi. Anh ta đã hứa cả đời này vĩnh viễn sẽ không trở thành kẻ thù của anh." Bạch Nguyệt nói.
Hình Thiên hít sâu một hơi, mặc dù có chút nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu.
Bạch Nguyệt hiểu lo lắng của Hình Thiên: "Con đường trong tương lai, em và Lăng Kiệt sẽ đi cùng anh hai, cùng trải qua khó khăn, cùng hưởng vinh nhục."
"Thẩm Diên Dũng vì nhốt Nam Cung Nguyệt, còn muốn ra tay với Nam Cung Nguyệt và kéo anh ta ra khỏi vị trí, nên anh không có cách nào quang minh chính đại thả anh ta. Nếu làm vậy, người dân nước M sẽ không hài lòng. Vì vậy, anh đã chuẩn bị để anh ta giả chết." Hình Thiên nói xong dừng lại nhìn Bạch Nguyệt.
"Ừ." Bạch Nguyệt lên tiếng.
"Nhưng anh không thể tự thả người, nếu không trong tương lai chuyện để anh ta ra sẽ khiến người khác nắm thóp anh. Tốt nhất là để nhà họ Thẩm ra tay." Hình Thiên nói tiếp.
Có lẽ bên nhà họ Thẩm sẽ không chịu ra tay, dù sao hiện tại bọn họ cũng không đang rất cẩn thận.
"Em tốt nhất cũng không nên ra tay." Hình Thiên nhắc nhở.
"Em biết, ở một số tình huống nào đó, em đại diện cho anh. Trước kia, Thẩm Diên Dũng có một tổ chức gọi là Vô Hình, tìm người bên kia hành động thì sao?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Bây giờ, bên kia vẫn tồn tại, trước mắt, vận dụng các mối quan hệ truyền vào bên trong. Em đi tìm bọn họ không thích hợp, khó bảo đảm bọn họ sẽ không khai ra em."
"Em có thể đi tìm Lưu San. Lưu San là người phụ nữ bên cạnh Thẩm Diên Dũng, cô ấy ra mặt có lẽ phù hợp hơn. Cô ấy chỉ cần thuyết phục người của Vô Hình xuất hiện là đủ rồi. Bên này chúng ta có thể đốt lửa, tạo ra tình huống giả Thẩm Diên Dũng chết ở bên trong, nhưng phải đảm bảo không có người nào bị thương." Bạch Nguyệt nói.
"Chúng ta cần phải bàn bạc kĩ hơn, không được để lại chút sơ hở nào. Lát nữa, anh sẽ đem bản đồ chỗ này tới cho em. Em mang về, cùng Lăng Kiệt thương lượng kế hoạch hoạt động cụ thể. Tốt nhất có hai phương án A và B, để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra." Hình Thiên nghiêm túc nói.
Bạch Nguyệt gật đầu: "Ngày mai em sẽ đi một chuyến tới nước D, liên hệ với Lưu San. Em đã nói với Thẩm Diên Dũng là ngày mai hoặc ngày mốt để anh ấy ra, nhưng có lẽ không kịp, anh nói lại với anh ấy một câu."
"Ừ." Hình Thiên lên tiếng, anh đem bản đồ đưa cho Bạch Nguyệt, rồi để cấp dưới đưa Bạch Nguyệt về quân khu.
Sau hơn nửa tiếng, Bạch Nguyệt đã trở về quân khu. Trời cũng đã tối, đèn đường đều đã được bật, trên đường, đèn đuốc sáng trưng, hình như là chỉ dẫn đường về nhà cho cô.
Chỉ cần nghĩ tới Cố Lăng Kiệt, trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp.
Chỉ trong chốc lát đã đi tới biệt viện.
"Mợ chủ, mợ đã trở về." Tiểu Hạ kêu.
Thủ Thủ cũng chạy từ trong phòng ra, cầm bình sữa trong tay đưa cho Bạch Nguyệt: "Mẹ, mẹ, uống, uống."
Bạch Nguyệt thấy Thủ Thủ chạy tới, hiện lên dáng vẻ tươi cười: "Thủ Thủ uống đi, mẹ không đói."
Cô nhìn một lượt xung quanh không thấy Cố Lăng Kiệt: "Thủ trưởng đâu?"
"Thủ trưởng đang ở sân chơi phía sau, Trung tá Trương cũng ở đó." Tiểu Hạ nói, trên mặt có chút phiếm hồng.
Lâm Thư Lam hạ ánh mắt xuống.
"Thư Lam, đi với tôi. Đi xem có cần giúp gì hay không?" Bạch Nguyệt nói.
"Vâng." Lâm Thư Lam cúi đầu trả lời, đi theo sau Bạch Nguyệt.
Cô bước tới khu rừng bên cạnh, chợt nghe thấy âm thanh rầm rầm.
Trong rừng, Cố Lăng Kiệt đang làm xích đu. Tuy vẫn còn hai cây ở giữa, nhưng bên cạnh anh đã làm mấy cây cột bằng nhôm để làm trụ.
Sợ côn trùng từ trên cây rơi xuống, nên đã dựng một mái che, rất cẩn thận, cũng rất tỉ mỉ.
Bạch Nguyệt hiện lên dáng vẻ tươi cười, tiếp tục đi về phía sân sau.
Cố Lăng Kiệt cũng đã dựng một mái hiên ở sân sau, mái hiên được nối từ tầng ba, dùng kính cường lực, tự động che nắng.
Một tòa thành nhỏ được dựng tựa vào tường, bậc thang trơn bóng, phía dưới bậc thang trơn bóng đều là nhựa bóng, bên trong có một đứa bé đang đùa nghịch.
Bên cạnh tòa thành là một chiếc xích đu, Cố Lăng Kiệt đang nối điện, còn Trương Tinh Vũ đã đào một cái ao bên cạnh sân, bây giờ đang xếp gạch.
"Chỉ mấy tiếng đồng hồ mà hai người làm được nhiều như vậy, cảm giác mọi thứ đều rực rỡ hẳn lên." Bạch Nguyệt thở dài nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cô: "Lúc trước còn có các chiến sĩ khác cùng hỗ trợ, cho nên làm nhanh. Sau này, Thủ Thủ có thể chơi ở chỗ này."
"Ừ. Nhìn qua có vẻ ổn rồi. Ngay cả ao cá cũng sắp làm xong, so với sân sau của em ở Seattle còn đẹp hơn. Cần em và Thư Lam giúp gì không?" Bạch Nguyệt vừa hỏi vừa xắn tay áo.
"Sân chơi cũng đã làm xong, nguồn điện anh cũng đã chuẩn bị xong, hồ nước thì để cho Trương Tinh Vũ từ từ làm, không vội, dù sao cũng không nuôi cá. Em nhìn một chút xem còn muốn làm gì ở chỗ này nữa không?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt cảm động nhìn Cố Lăng Kiệt, anh đã chuẩn bị như cô muốn: "Ổ của Tiểu Bạch hình như vẫn chưa làm. Em còn muốn trồng một ít hoa."
"Ổ của Tiểu Bạch đã mua rồi, anh chuẩn bị đặt ở trong rừng. Ngày mai sẽ đặt rồi mang Tiểu Bạch tới, sau đó ngày mai chúng ta sẽ đi tuyển vợ thay nó."
"Việc tuyển vợ để sau đi, ngày mai em muốn đi tìm Lưu San." Bạch Nguyệt xin lỗi nói.
"Anh đi cùng em." Cố Lăng Kiệt lo lắng.
"Anh đi bị người khác chụp được, bản chất sẽ không giống nhau. Em đi một mình." Bạch Nguyệt chắc chắn nói.
"Hay lại để cho Lâm Thư Lam đi cùng em?"
"Em không sao. Nếu như có chuyện gì, một mình Thư Lam cũng không giúp được gì, yên tâm đi. Hơn nữa, chuyện của em và anh vẫn chưa công khai. Dù có công khai thì bọn họ bắt em cũng chẳng có ý nghĩa gì. Em đi hai ba ngày, rất nhanh sẽ quay về."
Cố Lăng Kiệt im lặng, không đồng ý.
"Có một số chuyện em muốn tự mình giải quyết, giải quyết xong cũng không còn gì để hối tiếc. Sau này mỗi ngày đều có thể sống tốt." Bạch Nguyệt tiếp tục nói.
"Bọn em có thể nói chuyện trên mạng, gọi video, còn nhiều cách khác mà em không cần phải đi." Cố Lăng Kiệt nghĩ ra một loạt biện pháp xử lý.
"Bây giờ em cũng không có cách liên lạc với cô ấy. Bọn em đã nói, em tới tìm một người, người kia sẽ đưa em tới gặp cô ấy. Vì vậy không thể nói chuyện trên mạng được."
"Anh không đi, Lâm Thư Lam cũng không đi thì để cho Ám Ảnh đi theo em. Như vậy anh cũng có thể yên tâm, nếu không anh không thể yên lòng." Cố Lăng Kiệt kiên quyết nói.
Bạch Nguyệt biết anh cũng chỉ muốn tốt cho cô liền đồng ý: "Để bọn họ đi theo cũng được, nhưng ngàn vạn lần không thể để cho người khác phát hiện ra hành tung của Ám Ảnh."