Chương 342: Không Biết Xấu Hổ, Khóc Không Ra Nước Mắt Mà
CHƯƠNG 342: KHÔNG BIẾT XẤU HỔ, KHÓC KHÔNG RA NƯỚC MẮT MÀ
“Cậu chắc không? Đẹp trai quá, thích thật ấy, Tiểu Niệm, cậu đến nói chuyện chút đi, cậu từng học ở Mỹ, giỏi tiếng Anh, chắc sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.” Lưu San hoạt bát nói.
Người đàn ông người nước ngoài cười nhẹ, nhìn về phía bọn họ, lịch sự gật đầu.
“Anh ta chào tớ rồi, cười lên còn đẹp hơn nữa, Tiểu Niệm, cậu đi thử xem, tớ được có anh rể như vậy thật thích.” Lưu San híp mắt cười.
“Được rồi, yêu người nước ngoài tớ càng không có hứng thú, tớ ngủ một lát, lúc gần đến nơi thì gọi tớ.” Trần Niệm không chút hứng thú mà nhắm mắt đi ngủ.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Lưu San nhìn Trần Niệm đang nằm ngủ, hoàng đế không vội thái giám lại vội muốn chết, Trần Niệm không chủ động, cô cũng không còn cách khác.
Máy bay cất cánh.
Lưu San thấy người đàn ông ôm ngực khó chịu, lấy một bình xịt của người mắc bệnh hen.
Lưu San luyến tiếc mà thở dài.
Một anh đẹp trai dáng người cao lớn, nho nhã lại cao quý, đáng tiếc là lại bị hen.
Hen là một bệnh không thể chữa khỏi, nhìn anh có vẻ như bệnh rất nghiêm trọng.
Máy bay tiếp tục cất cánh.
“Thưa anh, anh không sao chứ?” Nữ tiếp viên hàng không đi đến trước mặt người đàn ông, hỏi anh ta bằng tiếng anh.
Người đàn ông lịch lãm lắc đầu: “Không sao.”
Anh ta nói tiếng quốc ngữ.
Lúc này Lưu San thấy ngại ngùng thật.
Lời cô vừa nói lúc nãy, chẳng phải anh ta đã nghe thấy hết rồi sao, mất mặt quá.
Chuyến bay dài bốn tiếng, lúc bắt đầu hạ cánh, Lưu San lại nghe thấy tiếng thở nặng nề của người đàn ông.
Cô quay đầu nhìn anh ta.
Anh dùng hết sức mà hít lọ thuốc, nhưng hình như không tốt lên chút nào, theo từng tiếng ho, anh ôm ngực, thở cũng khó khăn, cánh môi dần chuyển thành màu tím.
“Tiểu Niệm, cậu xem, anh ấy có phải sắp không chịu nổi rồi không?” Lưu San lo lắng mà đẩy Trần Niệm.
Trần Niệm bị gọi dậy, mở mắt, nhìn về phía người đàn ông ngoại quốc.
Người đàn ông nhíu chặt mày, tay ép ngực, nhìn rất không tự nhiên.
Trần Niệm xông tới, mở áo người đàn ông ra.
“Thưa cô, máy bay đang hạ cánh, mời cô về vị trí ngồi của mình.”Nữ tiếp viên nói.
“Anh ấy đang bị tức ngực khó thở, cần kịp thời xử lý, nếu không sẽ rất nguy hiểm, cô mở loa thông báo, xem trên máy bay có bác sĩ nào có thể xử trí được không, ngoài ra, cần một cây kim được khử trùng trước bằng rượu.” Trần Niệm vội vã nói.
Nữ tiếp viên thấy người đàn ông quả thật cần cấp cứu gấp, nên vội đi thông báo.
Trần Niệm trấn an nói: “Đừng lo, hô hấp sâu và nằm yên, đừng căng thẳng, nếu không có bác sĩ, thì tôi cũng có hiểu biết về mặt này, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Người đàn ông ngoại quốc nhìn Trần Niệm, ánh mắt yên tâm hơn trước rất nhiều.
Nữ tiếp viên mang cây kim đã khử trùng tới: “Đã thông báo rồi, rất tiếc, trên máy bay không có bác sĩ.”
Trần Niệm cầm cây kim, nhanh nhẹn mà châm vào phần khoang phổi của người đàn ông.
Người đàn ông bất ngờ thở mạnh một hơi.
Trần Niệm rút cây kim ra.
Anh ta đã có thể thở bình thường được rồi.
Trần Niệm nhìn về phía nữ tiếp viên, hỏi: “Còn bao lâu nữa thì máy bay đáp xuống mặt đất?”
“Còn khoảng 15 phút nữa.” Nữ tiếp viên nói.
“Xin hãy liên hệ với bệnh viện gọi xe cấp cứu tới, đưa anh ta đến bệnh viện, được không?” Trần Niệm nặng nề nói.
“Tôi đi ngay.” Nữ Tiếp Viên vào phòng điều khiển.
Người đàn ông ngoại quốc nắm lấy tay Trần Niệm.
Trần Niệm nhìn anh: “Anh đừng lo lắng, vừa rồi tôi đã dùng phương pháp rút khí khỏi lồng ngực, giải phóng bớt khí rồi, anh cần tới bệnh viện kiểm tra, xác định ở trong tình trạng khỏe mạnh, nghỉ ngơi ba ngày là được.”
“Cô có thể để lại số điện thoại được không? Tôi phải cảm tạ cô.” Người đàn ông nói tiếng trung lưu loát.
Trần Niệm mỉm cười, lắc đầu: “Nếu không phải là anh mà đổi lại là một người khác, tôi cũng sẽ cứu, đổi lại là một bác sĩ khác ở đây, cũng sẽ cứu anh, thế nên, không cần cảm ơn, tôi chỉ là làm việc mình nên làm thôi, anh đừng nói nữa, cố gắng nghỉ ngơi”
Trần niệm đứng dậy, trở về chỗ ngồi.
“Cậu sao không để lại cách thức liện lạc cho anh ta, sau này có cơ hội liên lạc nhau cũng tốt mà.” Lưu San thấp giọng nói.
“Tớ không có hứng thú với việc yêu người ngước ngoài, đừng có làm nguyệt lão nữa, cô gái ngốc.” Trần Niệm từ chối cô, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Máy bay đã xuyên qua tầng mây, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố X của nước X rồi, không chỉ có những tòa nhà cao chọc trời, còn có mãi biển xanh xinh đẹp.
Đi nghỉ ở nơi này đúng là không tệ.
“Cậu tới đây không cần làm thủ tục nhập cảnh à?” Trần Niệm hỏi.
“Không cần, lúc trước tớ cãi nhau với Thẩm Diên Dũng, đòi ra ngoài làm việc, anh ấy liền cho tớ một công việc ở nước X, tớ được tự do xuất nhập cảnh ở nước X.
Lát nữa tớ tới công ty lấy trộm con dấu, tớ có thể đến mười mấy quốc gia nữa, đây là một trong những công ty chi nhánh nước ngoài của Thẩm Diên Dũng, tớ đã làm luôn cho cậu rồi, bạn thân có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.” Lưu San cười nói.
“Ừm.” Trần Niệm đáp một tiếng.
Thẩm Diên Dũng là tổng thống nước A, có một vài đặc quyền, chỉ có chuyện cô không ngờ tới, chứ không có chuyện anh làm không được.
Máy bay đáp đất, nhân viên trên xe cứu hộ đã đưa người đàn ông đi.
Lưu San ôm con, vui vẻ đi đằng trước.
Bọn họ không có hành lí, đi thẳng ra ngoài.
Bốn người đàn ông cao to chặn trước mặt bọn họ.
Lưu San bất ngờ ngẩng đầu nhìn họ, mặt bỗng trắng bệch: “Aoni, Sao anh lại ở đây?”
Aoni sắc mặt khó coi: “Cô chủ, ông chủ đang rất tức giận.”
“Thẩm Diên Dũng không phải đang ở nước M sao? Lưu San khó hiểu nói.
Aoni tránh người, để ra một con đường.
Lưu San nhìn thấy một chiếc xe SUV dáng dài màu đen, đến cửa sổ cũng màu đen. Hai mươi mấy vệ sĩ đứng ở bốn phía chiếc xe, khiến trong đường dính 100 mét không một con ong nào lọt vào được.
Cô có một dự cảm không tốt.
Người tài xế đeo găng tay màu trắng mở cửa xe.
Thẩm Diên Dũng ngồi trên xô – pha trong xe, vẫn như trước âm trầm nhìn cô, gương mặt cứng nhắc, nhìn giống như sắp bùng nổ đến nơi.
Bộ vest màu đen khiến anh càng nghiêm túc thận trọng hơn, cũng bớt vô lại hơn ngày thường, khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.
Lưu San biết mình bị bắt tại trận rồi, dứt khoát theo lao: “Tôi cứ muốn ra ngoài chơi đấy, thì sao, giận dữ gì chứ.”
“Lên xe.” Thẩm Diên Dũng lạnh giọng nói.
Lưu San tránh mặt: “Tôi đã ngồi máy bay mấy tiếng rồi, mệt lắm, không muốn lên xe.”
“Lên xe, đừng để anh nói đến lần thứ ba, em sẽ không chịu nổi hậu quả đâu.” Thẩm Diên Dũng nghiêm giọng.
Lưu San lườm Thẩm Diên Dũng.
Còn nhớ lúc bọn họ còn nhỏ, ba của cô là viện trưởng của bệnh viện, ba anh chỉ là một thị trưởng, cô khỏe mạnh hơn anh, dù anh có bắt nạt cô, cô vẫn còn có thể đánh lại được.
Hai mươi mấy năm trôi qua rồi, ba cô vẫn là viện trưởng, ba anh đã là tổng thống rồi, còn để anh kế thừa chức tổng thống.
Cô cảm thấy cô thua về mặt trưởng bối, nên yếu thế mà lên xe, cô nhắc nhở trước: “Tiểu Bối vẫn đang nhìn anh đấy, nếu anh bắt nạt em, nó sẽ nhớ trong lòng.”
Thẩm Diên Dũng vẫy tay.
Dì Trương và cô Dương đi đến, ôm Tiểu Bối đi.
Lưu San nhìn dì Trương đang ôm Tiểu Bối đi…có máy bay riêng ghê quá ha! Vượt quá tốc độ không bị phạt ha…
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!