Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 974: Để Em, Sức Em Khỏe​




CHƯƠNG 974: ĐỂ EM, SỨC EM KHỎE
“Em không, phu nhân, em vẫn là vị thành niên, không có bằng lái xe.” Hắc Muội áy náy nói.
“Vậy đợi đi, đợi chút nữa.” Mục Uyển nhẹ nhàng nức nở.
Hắc Muội càng nhìn Mục Uyển càng thấy lo: “Ngài Tổng Thống gặp chuyện rồi ư?”
Mục Uyển lắc đầu: “Hắc Muội, đừng nói gì cả, để tôi nghỉ một lát đã.”
Hắc Muội ngồi bên cạnh, ngây người nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển hô hấp đều đều, như đang ngủ vậy.
Nhưng thực ra là không, cô chỉ đang không nghĩ gì cả, để mình bình tĩnh lại, không ngừng hít vào, thở ra, hít vào rồi lại thở ra.
“Gâu”, cún con ngồi trong lòng cô nhìn cô rồi kêu một tiếng.
Mục Uyển mở mắt nhìn nó, nhìn thấy rồi.
Mắt cô chỉ vừa khỏi, không nên quá kích động.
Cô dịu dàng vuốt ve chú chó, mở một bài hát du dương, tiếp tục lái xe.
“Phu nhân, cô đỡ rồi à.” Hắc Muội cẩn thận hỏi.
“Vì có không đỡ, cũng chẳng có tác dụng gì mà.” Mục Uyển hơi cong khóe môi cười.
Lát sau, cô lái xe đến chợ.
“Hắc Muội, em đã ăn lòng heo của nước M bao giờ chưa?” Mục Uyển hỏi.
Hắc Muội gật đầu: “Lúc huấn luyện đã được ăn, không ngon.”
“Hình Thiên rất thích ăn, anh ấy nói đâu là món ăn khiến anh ấy ghi nhớ sâu sắc, lát để tôi làm cho em.” Mục Uyển dịu dàng nói.
“Không cần đâu ạ, làm món này phức tạp lắm, phu nhân lại mới khỏi bệnh.”
“Để tôi chỉ bí quyết cho em, sau này em có thể thay tôi làm cho Hình Thiên ăn.” Mục Uyển nhàn nhạt nói, chọn một miếng lòng trông khá ngon.
“Không đâu, phu nhân phải đích thân làm cho ngài Tổng Thống ăn chứ, em không biết làm, cũng không muốn làm.” Hắc Muội đỏ cả mắt.
Mục Uyển cười với cô: “Vậy em học để làm cho tôi ăn.”
Hắc Muội nghĩ một chút, rồi gật đầu.
Ngoài lòng heo, Mục Uyển còn mua cánh gà, bít tết, cà rốt, cà chua, dưa chuột, sườn,…
Hắc Muội xách túi, khó hiểu: “Phu nhân mua nhiều nguyên liệu như vậy làm gì ạ, ở nhà còn chưa ăn hết.”
“Làm vậy, nhìn giống một nhà hơn, nếu có khách tới, chúng ta cũng có thể mời khách.” Mục Uyển nói, rồi chọn thêm vài củ khoai.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là Hạng Vũ Thái, cô vội vàng nghe máy: “Cậu út.”
“Giờ cháu đang ở đâu? Ngày mai có thời gian không?” Hạng Vũ Thái hỏi.
“Cháu đang đi mua thức ăn, mai cháu rảnh.”
“Cậu đã hẹn một người bạn, lúc nhỏ cháu cũng từng gặp rồi, là bác Mặc của cháu, hiện giờ là tư lệnh Quân chủng Hải quân, con trai ông ấy là Mặc Uyên, lúc nhỏ hai người còn chơi với nhau đó, họ vừa từ nước Y trở về, nghe nói cháu trở lại, nên chủ động muốn gặp cháu.” Hạng Vũ Thái cười nói.
Mặc Uyên, Mục Uyển có ấn tượng, lớn hơn cô vài tuổi, lúc nhỏ đúng là từng gặp nhau, nhưng hình như tính cách hơi hướng nội, nói rất ít, cũng không hay chơi cùng cô, từ nhỏ đã được đưa đến nước Y, anh ta trông thế nào, cô cũng không nhớ nữa.
Nhưng cái chức tư lệnh Quân chủng Hải quân, đã đủ để Hạng Vũ Thái kiêng kị rồi.
“Được ạ, cảm ơn cậu út.”
“Cháu làm việc của cháu đi, cậu cúp máy đây.”
“Vâng, cậu trẻ, hôm nay cháu làm lòng heo, cháu nhớ cậu cũng thích ăn, đợi cháu làm xong đưa đến cho cậu nhé.”
“Được, được, lâu lắm rồi không được ăn, phải thử tay nghề của Uyển Uyển mới được.”
“Vâng.” Mục Uyển đáp, rồi cúp máy.
Hắc Muội thất vọng nói: “Thì ra là làm cho cậu út à.”
Mục Uyển liếc Hắc Muội, cô vốn định làm cho Hình Thiên nhưng anh bí mật đến gặp cô, lại gặp nguy hiểm, nên đành thôi, vừa rồi Hạng Vũ Thái gọi điện, cô nhớ ra Hạng Vũ Thái thích ăn lòng heo.
“Tiện thôi.” Mục Uyển nói.
Bọn họ trở về xe, đến nhà, đã qua 3 giờ chiều rồi.
Mục Uyển đi rửa lòng heo, nói với Hắc Muội: “Điểm quan trọng đầu tiên, là rửa lòng heo, phải rửa thật sạch, bước đầu tiên là rửa bằng muối, phải chà, ma sát nhiều, vậy mới giết được nhiều vi khuẩn.”
“Phu nhân, để em, em khỏe.” Hắc Muội nói, làm theo lời Mục Uyển nói.
Mục Uyển chuẩn bị thật nhiều muối ăn.
“Bước thứ hai là bỏ nước muối vào rửa, phải rửa thật sạch, chỉ rửa thôi, đã phải mất gần một tiếng.” Mục Uyển nói.
“Một tiếng liền à, vậy ngoài quán làm cũng mất bằng đấy thời gian sao?” Hắc Muội hiếu kỳ hỏi.
Mục Uyển lắc đầu: “Các quán ăn không giống nhau, cụ thể thì tôi không biết.”
“Vâng ạ, em sẽ làm như phu nhân nói, em sẽ làm thật ngon.” Hắc Muội nói.
Mục Uyển ướp cánh gà: “Tối nay chúng ta ăn cánh gà rán đi, ăn với cà chua phủ mật ong, cực ngon.”
“Vậy lòng heo thì sao, phải rửa một tiếng, vậy lúc nào mới được ăn?” Hắc Muội hỏi.
“Còn một bí quyết nữa khi om lòng heo, phải bỏ thì là với các loại gia vị khác, đổ vào nồi, om khoảng 3 đến 4 tiếng, đợi khi gia vị ngấm hoàn toàn vào lòng heo, là sẽ ngon.”
“Ồ, 3 đến 4 tiếng, vậy không phải là mất tới 8 tiếng mới làm xong sao?” Hắc Muội kêu.
“Đồ ăn ngon, đáng để chờ đợi.”
“Em đợi được, em lo cậu út đợi không được.” Hắc Muội nói.
“Cậu ăn cơm muộn, hôm nay mà không ăn, thì mai hâm lại, vẫn ngon.” Mục Uyển nói.
Bọn họ chuẩn bị xong, 4 giờ chiều bắt đầu làm.
Không tới nửa tiếng sau, phòng bếp đã ngập tràn mùi hương.
Hắc Muội nhìn chằm chằm vào nồi: “Thơm quá, thật muốn ăn luôn tối nay.”
Mục Uyển mở nồi, lật thức ăn.
Hắc Muội nuốt nước bọt: “Lúc còn ở quân khu, cũng ăn món này, em thấy nấu không được ngon, hơn nữa, cũng không được rửa sạch, thế nên ăn một miếng liền không muốn ăn nữa.”
“Không được gấp, phải từ từ, gấp rồi thì ăn không ngon nữa, đã không ngon rồi thì sao muốn ăn lại được nữa.” Mục Uyển dịu dàng nói.
Hắc Muội thấy Mục Uyển nói rất có lý.
Lúc Mục Uyển nấu lòng heo, cô nấu cơm, rán cá, xào súp lơ.
Mục Uyển rán cánh gà, làm cà chua.
Cô nghe bên ngoài có tiếng phanh xe, hơi nhướng mày.
Hắc Muội cũng nghe được, liền ra ngoài cửa nhìn, quay lại nói với Mục Uyển: “Hạng Thịnh Duật đến rồi, tên đó sao lại đáng ghét thế nhỉ, đúng là âm hồn không tan.”
“Cô có tin là hôm nay tôi biến cô thành âm hồn luôn không?” Hạng Thịnh Duật lạnh giọng nói.
“Em ấy vẫn còn là một đứa trẻ, anh đừng có mà lòng dạ hẹp hòi, đi so đó với một đứa trẻ chứ.” Mục Uyển lạnh nhạt nói, nhìn về phía Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật cong môi, cười như không cười, lại nói như giễu cợt: “Cô ấy là trẻ con, em thì sao? Em có muốn so đo với tôi không?”
“Tướng quân Hạng nói gì, tôi không hiểu.” Mục Uyển bình tĩnh nói.
“Em tưởng em làm những việc đó thì có tác dụng à?” Hạng Thịnh Duật nheo mắt.
“Tôi làm nhiều thứ lắm, anh đang nói đến việc nào?” Mục Uyển bình tĩnh lạ thường.
Hạng Thịnh Duật nhìn vào đôi mắt lạnh lùng thản nhiên của cô, có lạnh lùng hơn nữa, anh ta cũng nhìn ra cảm xúc trong đó: “Nghe cậu út nói, em sắp đi xem mắt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK