Chương 1208: Em Ngốc Như Heo
CHƯƠNG 1208: EM NGỐC NHƯ HEO
Nghe âm thanh giống như không ở gần đây.
Mục Uyển ngồi dậy, trong nháy mắt cô đã hiểu rõ, có lẽ là An Kỳ.
Hạng Thịnh Duật cũng ngồi dậy: “Sao vậy? Người của Lan Ninh phu nhân vẫn theo dõi em sao?”
“Người của bà ta không thấy anh sẽ không nổ súng, cho dù gặp phải con mồi cũng sẽ không bắn, anh đoán là An Kỳ. Lúc nãy cô ấy nói muốn đi ra ngoài săn thú, nghe độ vang của tiếng súng, chắc cô ấy sắp về rồi.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật ăn hết quả cà chua rồi nằm xuống tiếp, vỗ vị trí bên cạnh.
Lúc Mục Uyển nằm xuống, anh đưa tay ra, để cô gối lên cánh tay anh.
Cô nhìn gò má anh, trước đây anh anh luôn sạch sẽ gọn gàng, giờ râu đã mọc ra, mặc dù nhìn già hơn vài tuổi, nhưng trông anh dễ gần hơn rất nhiều, không giống như vị vua kiêu ngạo năm đó.
“Em có chuyện muốn nói với anh.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn cô: “Chuyện gì?”
“Khi em biết người của Lan Ninh phu nhân theo dõi mình, em đã đến gặp bà ta.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật bình tĩnh: “Anh đã biết trước rồi, em nghĩ anh sắm mắt để trang trí à?”
“Em đã thương lượng với bà ta rồi, bảo bà ta cứ nhắm thẳng vào anh, đừng cắn chặt em không buông.” Mục Uyển nói.
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật nặng nề đáp lại: “Em cũng không ngốc, biết xoay chuyển nguy hiểm.”
Mục Uyển ngạc nhiên.
Cô đã xoay chuyển nguy hiểm lên người anh, vậy mà anh không hề tức giận, rất bình tĩnh, cô không hề nhìn ra anh có chỗ nào không vui.
Là do anh giỏi giả vờ hay bản lĩnh cô quá thấp.
“Anh không tức giận ư?” Mục Uyển bật thốt.
“Tức cái gì, em làm rất đúng, chúng ta giống như một chuỗi thực vật, em ở tầng thấp nhất, anh ở tầng cao nhất, em cũng không quá ngốc khi bảo bà ta đến cắn anh.”
Khóe miệng Mục Uyển giật giật.
Là do Hạng Thịnh Duật quá kiêu ngạo sao? Ngay cả tư tưởng cũng khác người.
“Em đã thương lượng với bà ta về chuyện hủy bỏ vụ đánh cược rồi, như vậy bà ta có thể bảo vệ danh tiếng.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày nhìn cô.
“Anh thu hồi câu nói em cũng không ngốc ban nãy, dùng một con bò để đổi một quả trứng, đầu em bị kẹp cửa sao?” Hạng Thịnh Duật xoa đầu Mục Uyển.
Cô giữ tay anh lại: “Em có mục đích mà.”
“Mục đích gì?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Lan Ninh phu nhân sẽ không bị một việc nhỏ thế này mà lật đổ, chọc bà ta xù lông chó cùng rứt giậu, cho dù em chiếm được vị trí của bà ta, dưới tình huống bà ta gây xích mích ngoại giao với các nước, ngược lại sẽ nhắm vào em, em sẽ thành tội nhân, không đảm nhiệm được vị trí kia, sẽ chết thê thảm hơn, như vậy nóng vội chỉ hỏng việc.” Mục Uyển giải thích.
“Sau đó thì sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Em sẽ để bà ta nợ em ân tình, hủy bỏ vụ cá cược, em sẽ có được chức Phó bộ trưởng mà em muốn. Lần này tin tức Phó Hâm Ưu ầm ĩ như thế, cộng thêm chuyện này, bà ta sẽ không được xưng là phu nhân nữa, chúng ta lại có những gì chúng ta muốn.”
Hạng Thịnh Duật ngẫm nghĩ một chút: “Phó Hâm Ưu trở về, cho dù em làm Phó bộ trưởng cũng phải nghe theo Lan Ninh phu nhân, bọn họ vẫn sẽ đè ép em.”
Mục Uyển nhếch miệng cười: “Mặc dù lần này vụ cá cược được giải trừ, nhưng giá dầu vẫn phải thương lượng lại, em sẽ đi SHL, Phó Hâm Ưu không có đầu óc như mẹ cô ta, em tự có cách.”
Hạng Thịnh Duật nhìn dáng vẻ chắc chắn của cô, thật ra anh thích ánh mắt phát sáng của cô, rất chói mắt.
Cũng chính vì cô chói mắt mà anh không để ý người nào khác.
Anh vươn người, tay ôm eo cô.
Mục Uyển cảm nhận được nhiệt độ bàn tay anh rất cao.
“Anh ngủ như thế sẽ bị ốm đấy, em đưa anh túi ngủ của em, tối nay anh ngủ ở đây đi, nghỉ ngơi tốt rồi chúng ta sẽ đi. Giờ sắc trời không còn sớm nữa.” Mục Uyển nói.
“Em muốn anh ở lại à?” Hạng Thịnh Duật hỏi, giọng nói hơi khàn.
“Em cảm thấy rời khỏi sự xô bồ trong thành phố, nghỉ ngơi một lát trong thiên nhiên, để tư duy có thể sống động, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, nên chúng ta ở lại đây đi.”
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật đáp.
Mục Uyển đưa túi ngủ cho anh.
“Khi dậy sẽ tìm em tính sổ.” Hạng Thịnh Duật rất oai phong nói một câu, rồi chui vào túi ngủ nhắm mắt lại.
Mục Uyển cảm thấy buồn cười.
Anh rất muốn để người khác biết mình oai phong sao, trước khi đi ngủ còn bỏ lại một câu như thế.
Mục Uyển đi ra khỏi lều.
Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật đã ăn xong rồi.
Mục Uyển nói với họ: “Hạng Thịnh Duật nói buổi tối ở lại đây, nếu các anh có thời gian thì đi làm giường đi, như vậy có thể nghỉ ngơi một lát.”
“Tôi có mang theo đệm chống ẩm, các cậu nằm chen một chút cũng được 5 người.” Lã Bá Vĩ nói.
Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật nhìn nhau, bọn họ đến 12 người.
“Anh mang theo mấy tấm đệm chống ẩm vậy?” Sở Giản lúng túng hỏi.
“Một tấm. Có điều chỗ tôi có một túp lều nhỏ, các anh có thể gỡ nó xuống rồi trải trên đất nằm lên nó, nhưng tốt nhất là phải có một lớp trải trên mặt đất trước.” Lã Bá Vĩ đề xuất.
“Được rồi, cảm ơn anh.” Sở Giản nói.
“Ở đây buổi tối có thú hoang, tốt nhất nên để một người trông coi.” Lã Bá Vĩ nói.
“Tôi sẽ sắp xếp, cảm ơn anh.” Sở Giản nói.
“Không cần cảm ơn, các anh cứ nghỉ ngơi đi.” Lã Bá Vĩ nói, anh nhìn sắc trời một lát rồi nhìn Mục Uyển: “Ngoài chân giò hun khói, chúng ta không còn nguyên liệu nào khác, tôi vào rừng tìm thử.”
“Buổi chiều tôi cũng ngủ đủ rồi, tôi đi cùng anh, anh có thể nói cho tôi biết, thứ gì ăn được, thứ gì không ăn được.” Mục Uyển nói.
“Cô phải mang theo súng, đèn pin và nước, tôi thấy trời sẽ tối rất nhanh.” Lã Bá Vĩ nói.
“Ừm.” Mục Uyển thu dọn đồ xong thì đi cùng Lã Bá Vĩ vào trong rừng.
Cô không biết thứ nào ăn được, thứ nào không ăn được.
Trong rừng có nhiều đồ ăn ngon, nhưng cũng có thứ chí mạng.
Cô đi hái cùng Lã Bá Vĩ, anh ấy sẽ nói cho cô biết đây là thứ gì, có tác dụng gì.
Mục Uyển ghi nhớ, hai người đi khoảng 2 tiếng.
Trong rừng trời tối rất nhanh, chỉ một lát trời đã tối om.
“Giờ chúng ta không hái nữa, trở về thôi.” Lã Bá Vĩ nói: “Cô phải chú ý, thú hoang trong rừng đã hoạt động rồi.”
“Nếu chúng ta gặp phải chúng, đúng lúc có thể săn về làm bữa tối.” Mục Uyển mỉm cười.
“Cô chú ý dưới chân đó.” Lã Bá Vĩ nhắc nhở: “Tôi đi trước, cô đừng cách xa tôi quá 1 mét.”
Mục Uyển gật đầu, trời tối không nhìn thấy thứ gì ở trong rừng cả, ngay cả đường đi cũng không nhớ rõ: “Anh biết đường quay về không?”
“Biết, lúc đi tôi đã làm dấu rồi, cô nhất định phải theo sát tôi.” Lã Bá Vĩ nói.
Mục Uyển không biết anh ấy đã làm dấu gì, nhưng chắc chắn đi theo anh ấy sẽ không sai, anh ấy rất quen thuộc với khu rừng.
Bọn họ đi hơn một tiếng, cuối cùng Mục Uyển cũng nhìn thấy đống lửa trước mặt.
An Kỳ thấy Lã Bá Vĩ và Mục Uyển thì nhanh chóng chạy tới: “Phu nhân, hai người đi đâu vậy, chúng tôi định đi tìm cô đó, Hạng Thịnh Duật sắp phát điên rồi.”
Câu cuối cùng, An Kỳ đè thấp giọng nói.