Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1075: Có Bản Lĩnh Thì Cứ Tới​




CHƯƠNG 1075: CÓ BẢN LĨNH THÌ CỨ TỚI
"Cũng không phải đâu. Rất nhiều người là bạn bè tốt mà không có liên quan tới lợi ích."
"Tôi nói là quan hệ lợi ích chia ra làm rất nhiều loại, không chỉ có tiền, giữa bạn bè chắc là lợi ích làm bạn và nói hết tâm sự." Mục Uyển bi quan nói.
"Vậy làm sao có thể nói là lợi ích được chứ, đó là bỏ ra tình cảm mà."
Khóe miệng Mục Uyển nhếch lên: “Làm bạn hồi cấp một, khi lên tới cấp hai mà không đi học cùng với nhau thì còn có thể có bao nhiêu liên hệ chứ? Người bạn thời đại học mà không làm việc trong cùng một thành phố, có thể còn liên hệ được bao nhiêu, nếu như hỏi bọn họ vay tiền, lại có bao nhiêu người sẽ cho em mượn?"
"Em hỏi mượn một người bạn của em, cô ấy lập tức cho em mượn." Hắc Muội nói.
Mục Uyển cười lớn hơn: “Em đang làm việc cho ngài tổng thống, là người có thể trực tiếp gặp được ngài tổng thống, lợi ích ngầm bên trong của em là rất lớn."
Hắc Muội nghe xong, trong lòng không thấy thoải mái: “Vậy giữa người và người chỉ còn lại có ích lợi thôi sao? Vậy tại sao mọi người phải kết hôn? Tại sao mọi người muốn sinh con? Tại sao muốn hi sinh vì con gái, tại sao muốn hy sinh cho đối phương?"
"Nếu có thể tìm được một người cam tâm tình nguyện hy sinh vì em thì em nhất định phải quý trọng đấy." Mục Uyển nghĩ đến chuyến đi về nước lần trước, Hình Thiên cũng ngăn cản ở trước mặt cô.
Là gần đây cô trải qua quá nhiều chuyện, quá bi thương, nên không còn quá tin vào tình người nữa.
"Nếu vậy, đời người còn có ý nghĩa gì nữa, tất cả mọi người đều lợi dụng em." Hắc Muội rũ mí mắt xuống, đôi mắt đã đỏ hoe rồi.
"Chúng ta có thể làm và phải làm ra càng nhiều thứ để cho người khác có thể lợi dụng, như vậy lại có thể thể hiện ra giá trị của bản thân, cũng vĩnh viễn sẽ không thiếu cái gọi là bạn, càng không bị bạn bè tổn thương. Bởi vì em đã biết bản chất của con người rồi. Dù sao người không vì mình, trời tru đất diệt."
Hắc Muội ngây thơ nhìn Mục Uyển không hiểu cũng không đồng ý, nhưng chỉ cúi đầu mà không phản đối.
Mục Uyển thấy Hắc Muội rất đau lòng, trong lòng càng thêm khổ sở.
Cô không nên truyền tư tưởng tiêu cực của mình cho Hắc Muội.
Hơn nữa, cô cũng cảm thấy mình nói quá nhiều, mà lời mình nói chưa chắc đã chính xác. Đây chỉ là suy nghĩ của cô trong giai đoạn hiện nay mà thôi.
Có lẽ suy nghĩ này là ngụy biện trong chấp niệm và trong nghiệp chướng.
"Tôi nói cũng chưa chắc đã chính xác, em nên kiên trì với suy nghĩ của em." Mục Uyển chủ động dừng đề tài.
"Bà chủ, chị đang lợi dụng em sao?" Hắc Muội hỏi.
Mục Uyển im lặng một lát. Từ đầu đến cuối, cô chưa từng nghĩ sẽ phải lợi dụng Hắc Muội. Ngược lại, cô hi vọng Hắc Muội có thể rời khỏi mình, sống cuộc sống bình thản hạnh phúc lại an toàn.
Mục Uyển không nói gì.
Hắc Muội cười: “Cho nên trên thế giới này vẫn có người tốt giống như em với bà chủ. Em chưa từng nghĩ phải lợi dụng bà chủ cái gì, bà chủ chỉ là không gặp được người tốt. Bà chủ tốt như vậy, một ngày nào đó sẽ gặp được thôi."
Mục Uyển cũng cười theo.
Là khi còn bé cô trải qua quá nhiều chuyện, mấy ngày qua cũng trải qua quá nhiều chuyện nên thật sự quá bi quan.
Hai mươi phút sau, bọn họ đến phố ẩm thực.
"Bà chủ, chị nhớ đeo khẩu trang, mọi người ở trong nước đều biết tới chị đấy." Hắc Muội nhắc nhở.
"Ừ, tôi có mang theo đây." Mục Uyển nói xong liền lấy khẩu trang và kính râm ra khỏi túi, đeo lên. Sau đó cô và Hắc Muội cùng xuống xe, đi vào trong phố ẩm thực.
Phố ẩm thực này xem như là con phố thương mại được hình thành ở thành phố trong những năm gần đây, một đường phố có thức ăn ngon, một đường phố vật dụng xinh xắn, một nơi tuyệt vời thích hợp để đi dạo phố.
Trước kia cô ở trong nước này lại chưa từng tới nơi này.
Hắc Muội kéo cô đi tới chỗ bán xúc xích rán: “Bà chủ, em muốn ăn cái này, thoạt nhìn có vẻ ăn ngon đấy."
"Ông chủ, cho một cái." Mục Uyển nói xong liền đưa hai mươi ngàn cho ông chủ.
"Bà chủ, chị không ăn sao?"
"Tôi tạm thời không muốn ăn cái này." Mục Uyển nói.
Ông chủ đưa một cái xúc xích rán cho Hắc Muội.
Hắc Muội kéo tay Mục Uyển, vừa đi vừa ăn và nói: "Ngài tổng thống chắc chắn cũng thích bà chủ. Về sau, ngài tổng thống vẫn sẽ ở cùng với bà chủ."
"Có phải là cô suy nghĩ quá nhiều hay không?"
Mục Uyển nghe được giọng nói quen thuộc liền xoay người, cô nhìn thấy Hạng Thịnh Duật thì kinh ngạc nói: "Sao anh lại ở đây?"
"Muốn tìm được em không phải là chuyện dễ dàng sao? Em nghĩ hôm qua tôi làm gì ở trong phòng của em?" Hạng Thịnh Duật nói đầy ẩn ý sâu xa.
Trên mặt Mục Uyển đỏ bừng, may mà bị khẩu trang che đi: "Cho nên anh lắp thiết bị theo dõi ở trên người tôi à? Anh lắp ở đâu? Quần áo thì tôi mới thay, kiểu tóc cũng là do tôi mới đổi."
"Tôi tiêm vào trên cánh tay của em." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển lập tức nổi giận: “Hạng Thịnh Duật, anh là biến thái à? Anh tiêm vào trên cánh tay của tôi sao?"
Hạng Thịnh Duật cười: “Tôi lừa vậy mà em cũng tin à? Tôi tiêm em mà em không có cảm giác gì sao? Chẳng phải em rất sợ đau sao?"
Mục Uyển nghe không rõ ràng: “Anh rốt cuộc lắp ở đâu vậy?"
"Trong túi, em chỉ mang theo có một cái túi, tôi không bỏ vào trong túi của em, chẳng lẽ lại thật sự tiêm vào trên người em sao?" Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển lập tức lục túi và quả nhiên nhấy có thiết bị theo dõi nhỏ bằng hạt đậu ở bên trong.
Cô ném thiết bị theo dõi xuống mặt đất, nhìn về phía Hạng Thịnh Duật không vui nói: “Có người nào đã nói với anh, anh là kẻ cuồng khống chế, anh có ham muốn độc chiếm rất mạnh chưa?"
"Có." Khóe miệng Hạng Thịnh Duật cong lên, nhìn chằm chằm vào cô: “Em."
"Nếu như tôi lắp thiết bị theo dõi trên người anh, anh có vui không?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Em có bản lĩnh thì cứ việc lắp." Hạng Thịnh Duật cuồng vọng nói.
Mục Uyển không muốn để ý đến anh ta, bỏ đi về phía trước.
Hạng Thịnh Duật cầm tay cô, đan mười ngón tay vào nhau.
Mục Uyển hất tay nhưng lại không hất được tay anh ta ra: “Ở đây nhiều người như vậy, anh không sợ bị Phó Hâm Ưu thấy à?"
"Tôi sợ thì đã không làm rồi. Trong nước này có món gì ngon vậy? Hôm nay tâm trạng của tôi tốt, muốn đi dạo phố cùng em." Hạng Thịnh Duật kéo cô đi.
Anh ta không sợ nhưng cô sợ.
Dù sao ở đây có rất nhiều người nhận ra cô, nếu bọn họ chụp được ảnh cô và Hạng Thịnh Duật, cả đời cô cũng đừng mong trở lại bên cạnh Hình Thiên.
Chỉ có điều... Cô còn muốn trở lại bên cạnh anh sao?
Bây giờ cô rất hoang mang, đã không nhìn rõ được tâm tư của Hình Thiên nữa rồi.
"Em có món gì ngon đề cử đi?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển không có cách nào, hạ giọng nói: "Anh thả tay tôi ra trước đã, tôi sẽ dẫn anh đi ăn."
"A." Hạng Thịnh Duật khẽ cười một tiếng. Trên con đường phố người đến người đi, anh ta hôn lên môi Mục Uyển qua khẩu trang của cô.
Mục Uyển chấn động lùi lại phía sau.
Anh ta tiện tay ôm lấy thắt lưng của cô: “Em sắp đụng vào người khác rồi."
"Hạng Thịnh Duật, anh cố ý!" Mục Uyển kinh ngạc nói.
"Em còn muốn tôi thả tay ra không?" Hạng Thịnh Duật hỏi với ẩn ý.
Hắc Muội thấy Hạng Thịnh Duật hôn Mục Uyển thì thẹn quá hóa giận, chỉ vào anh ta nói: “Anh thả bà chủ ra đi, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu."
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn Hắc Muội: “Cô muốn không khách sáo thế nào? Tôi đã sớm không muốn khách sáo với cô rồi."
Mục Uyển nhìn thấy sát khí trong mắt của Hạng Thịnh Duật thì vội vàng che mắt Hạng Thịnh Duật, ra lệnh: "Hắc Muội, em tự mình đi tìm đồ ăn trước, sau đó ra ngoài xe chờ chị."
Hạng Thịnh Duật nắm lấy tay Mục Uyển: "Em luyến tiếc cô ta à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK