Chương 1114: Em Cười Cái Gì, Lại Cười Nữa, Ăn Đi
CHƯƠNG 1114: EM CƯỜI CÁI GÌ, LẠI CƯỜI NỮA, ĂN ĐI
Người cao quý, bướng bỉnh lại ngông cuồng như anh, vậy mà ngồi xổm trước mặt cô ở trước mặt nhiều người như thế.
Hồi hộp, tim đập nhanh, lại hoảng sợ, căng thẳng.
Anh sẽ không đột ngột quật ngã cô chứ?
Hay muốn dùng sức bóp nát chân cô?
Có lẽ một giây sau, anh sẽ để cho cô sống không bằng chết.
Anh tháo “giày” cô ra, thấy vết máu trên ngón tay cái thì dịu dàng cầm bàn chân mềm mại của cô: “Chân đã trầy xước hết rồi, em có ngốc không vậy, nếu chân bị trầy đi trong rừng sẽ dễ bị nhiễm khuẩn.”
Chân cô rất bẩn, cô không tự chủ muốn rút chân lại, nhưng anh nắm rất chặt.
Cô giải thích: “Lúc trước tôi mang giày cao gót, rất khó đi trong rừng, nên dùng cỏ làm giày, vừa thoáng khí lại tiện lợi, đây là cách tốt nhất rồi.”
“Em thích hợp làm người phụ nữ của anh hơn, để anh chăm sóc tốt là được, muốn gì có đó, việc làm chiến sĩ này nên để đàn ông làm là được.” Hạng Thịnh Duật nói với vẻ mặt nghiêm túc, tháo chiếc giày còn lại.
Chân còn lại của cô bị trầy nặng hơn, hết cách rồi, mặc dù cô biết trèo cây, nhưng đã nhiều năm không trèo, cộng thêm không đủ thể lực nên chịu chút khổ cực.
Bác sĩ cầm hòm thuốc đi tới, muốn cầm chân Mục Uyển lên kiểm tra.
Ánh mắt sắc bén của Hạng Thịnh Duật quét qua: “Ông chỉ được nhìn.”
Bác sĩ nơm nớp lo sợ ngồi xổm bên cạnh, quan sát cẩn thận rồi hỏi Mục Uyển: “Cô có cảm thấy đau hay tê gì không?”
Mục Uyển lắc đầu: “Tôi không sao, chỉ trầy một chút thôi.”
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, nói với Hạng Thịnh Duật: “Đầu tiên có thể dùng nước ấm để rửa chân sạch sẽ, rồi cho một chút nước tiêu viêm vào nước ấm, lấy tỉ lệ 1:10, trước khi ngủ thoa một chút thuốc là được.”
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật nhìn Sở Giản.
Sở Giản hiểu ngay, anh đi chuẩn bị nước rửa chân cho Mục Uyển.
“Tôi muốn đi tắm trước.” Mục Uyển rút chân ra, đặt xuống đất.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô sâu thẳm: “Em có bị thương ở nơi khác không?”
“Không có, chỉ trèo cây thôi, tôi cũng không phải búp bê thủy tinh. Chút vết thương trên chân cũng không có gì to tát, không cần bôi thuốc tiêu độc, con người có khả năng tự chữa lành, vấn đề hiện tại là tôi không có đồ để tắm.” Mục Uyển cố gắng nói nhẹ nhàng.
Hạng Thịnh Duật đứng dậy nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Cô dẫn cô ấy đi tắm rửa, lấy đồ mới đưa cho cô ấy.”
“Vâng thưa ngài.”
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn chân cô: “Chuẩn một đôi dép mềm mại cho cô ấy trước.”
“Vâng.” Người phụ nữ cầm một đôi dép tới đây, cung kính đặt dưới bàn chân Mục Uyển.
Mục Uyển mang dép đi theo người phụ nữ lên lầu.
Hạng Thịnh Duật nhìn bóng lưng gầy yếu thì ánh mắt trầm xuống, lóe lên một tia đau lòng và thương hại, rồi trở nên thâm sâu khó lường.
Anh xoay người nhìn Lã Bá Vĩ, nở nụ cười tà mị: “Con người cô ấy rất bướng bỉnh, sao anh có thể khuyên cô ấy quay về được?”
“Tôi nói cô ấy biết, cho dù cô ấy ở trên cây ba ngày, tổn thương gân cốt, đói đến xanh da cũng không thay đổi được tình cảnh hiện tại, điều duy nhất có thể thay đổi là tương lai, phải cảm thụ sự tồn tại của người bên cạnh.” Lã Bá Vĩ mặt không biến sắc nói.
Trông anh rất giống một cao nhân ngoài thế tục, đúng mực không chột dạ.
Hạng Thịnh Duật đi tới trước mặt anh ta, ánh mắt càng mang theo vẻ địch ý và phòng bị, cảnh cáo anh ta: “Anh đừng trở thành Hình Thiên thứ hai, nếu không thì tôi sẽ tự tay giết chết anh.”
Lã Bá Vĩ mỉm cười: “Không thể nào, điều này anh cứ yên tâm, cô ấy không phải kiểu người tôi thích, tôi thích cô gái dịu dàng, đáng yêu, hoạt bát, ngây thơ, đơn giản, tâm tư cô ấy quá nặng, lòng dạ quá sâu, không hề ngây thơ, đơn giản.”
Hạng Thịnh Duật dời mắt đi nơi khác, lúc đi lên lầu anh ném lại một câu: “Cậu chuẩn bị bữa tối cho anh ta, buổi tối không được ra khỏi phòng.”
“Vâng.”
Hạng Thịnh Duật mở cửa phòng.
Mục Uyển đang tắm trong phòng tắm, tiếng nước chảy rào rào trong trên nền nhà.
Anh dừng trước cửa phòng tắm, nhìn cửa phòng tắm với ánh mắt thâm thúy.
Mục Uyển đang gội dầu, phát hiện có bóng người ngoài cửa, cũng không lên tiếng, coi như không nhìn thấy, tiếp tục gội đầu.
Ba phút sau, bóng người đó xoay đi, không bước vào.
Mục Uyển tắm xong thì lấy khăn lau tóc, tóc ngắn có một lợi thế dễ lau khô.
Cô quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, Hạng Thịnh Duật ngồi trên ghế sofa, đang lướt điện thoại, không hề nhìn cô.
Trong mắt cô lóe lên tia phức tạp, nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt cô lại trở nên kiên định, đi tới ngồi cạnh Hạng Thịnh Duật, cằm để vai anh, tầm mắt nhìn vào màn hình điện thoại anh.
Anh đang chơi game, đại sát tứ phương.
Mục Uyển khẽ cười: “Anh còn thích chơi game cơ à?”
“Có người đàn ông nào không thích chơi game chứ? Hình Thiên không chơi sao?”
“Không chơi.” Mục Uyển nói: “Phần lớn thời gian anh ấy đều ở trong thư phòng xử lý việc nước, siêng năng cần cù, tập trung nghiêm túc, rất sợ xảy ra vấn đề, chuyện gì cũng tự mình làm, không để mình có một vết nhơ, muốn trở thành Tổng thống tốt nhất lịch sử nước A.”
Hạng Thịnh Duật nhướng mày, liếc nhìn cô: “Em thích anh ta như thế sao?”
Mục Uyển nhìn vào mắt anh: “Nếu nói đã từng yêu, không bằng nói đã từng sùng bái, tôi thích sự trầm ổn, rộng lượng, cẩn thận, chuyên tâm, trên người anh ấy, cũng yêu thích tình cảm đơn thuần, tận tụy lòng trung thành của anh ấy, càng cảm ơn anh ấy đã hết lòng dạy dỗ, chỉ bảo giúp tôi, để tôi thấy được một thế giới khác, cảm nhận một cuộc sống khác.”
Hạng Thịnh Duật lặng lẽ nhìn cô, trong lòng có một cảm giác khác thường, hỗn loạn.
‘Đã từng’? Anh rất thích từ này, nhưng Hình Thiên có nhiều ưu điểm như thế sao? Tại sao anh không hề phát hiện ra.
“Em chắc chắn anh ta với người em nói là một sao, anh ta nham hiểm, gian xảo, trong thế giới của anh ta chỉ có quyền lực, không có tình cảm, anh ta chỉ quý trọng danh tiếng của mình, lạnh lùng đến tàn khốc, vì danh tiếng mà không tiếc hủy diệt tất cả, nếu nói trầm ổn, chẳng qua chỉ giả vờ rộng lượng để mê hoặc những cô gái ngu ngốc như em thôi.” Hạng Thịnh Duật không vui nói.
“Không phải cá làm sao biết niềm vui của cá.” Mục Uyển không dám nói ra lời này, nếu cô nói ra, chắc chắn Hạng Thịnh Duật sẽ tức giận: “Tôi đói rồi, cả ngày nay tôi chưa ăn gì, nếu tôi gầy thêm nữa, tôi chỉ còn lại bộ xương khô.”
“Em cũng biết vậy sao, bình thường bảo em ăn nhiều một chút thì em không ăn, cứ nhịn đói.” Hạng Thịnh Duật quở trách.
Mục Uyển mỉm cười, nụ cười đơn thuần, mặt mày cong cong.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô, ánh mắt không khỏi dịu dàng hơn, ngay cả giọng điệu cũng nhẹ hơn: “Em cười gì vậy?”
Mục Uyển không nói gì, chỉ cười nhạt.
Theo cách hiểu của cô, Hình Thiên sinh ra trong khó khăn, hơn nửa cuộc đời luôn sống trong chiến đấu, từ khi làm Tổng thống, trên người có sự kiêu ngạo, văn hóa, chín chắn, lịch lãm, hoàn hảo, càng giống một công tử đã được quý tộc rửa tội.
Còn Hạng Thịnh Duật, anh mới là quý tộc thật sự, ba mẹ anh đều cao quý, gia tộc cao quý, huyết thống thuần khiết, nhưng tà mị, xấu xa, nếu nói những điểm xấu của người này chính là đơn giản trực tiếp thô bạo cuồng dã, tính cách càng thẳng thắn hơn…