Chương 461: Phản Kích
CHƯƠNG 461: PHẢN KÍCH
“Vâng ạ.” Bạch Nguyệt không từ chối, sau này chờ Cố Lăng Kiệt giải quyết xong mọi việc, một mình cô phải chăm sóc cho ba đứa nhỏ, cô không có nhiều thời gian và tinh lực, có Tống Tâm Vân giúp đỡ chăm sóc cho bọn nhỏ là tốt nhất.
Cố Lăng Kiệt trưởng thành và chín chắn được như bây giờ, ai nói không có công lao của Tống Tâm Vân.
Tống Tâm Vân đến thăm Bạch Nguyệt một lát rồi rời đi, dù sao bên ngoài còn có nhiều khách cần bà ta ra tiếp đón.
Vào lúc này bà ta có thể đến thăm cô, đưa nhẫn cho cô, xem như có lòng.
Trước kia giữa bọn họ xảy ra quá nhiều chuyện, có rất nhiều bất đắc dĩ, nếu không phải thế, hai người đã sớm có quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt rồi.
Lúc Cố Lăng Kiệt và Tống Tâm Vân tiễn hết toàn bộ khách đã là mười giờ tối, hôm nay bọn họ còn cần phải túc trực bên linh cữu cả đêm.
Cố Lăng Kiệt đến thăm cô mấy lần.
Cô biết điều bây giờ cô cần làm là điều dưỡng thân thể cho tốt, tránh để mọi người lo lắng, vì thế cô không đến túc trực bên linh cữu.
Hôm nay là một ngày khác với mọi ngày, buổi tối cô mơ mơ màng màng, ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, có khi lúc mở mắt ra, cô nhìn thấy Cố Lăng Kiệt ở đó.
Mỗi lần anh đều dịu dàng nhìn cô: “Em an tâm ngủ đi, có anh ở đây.”
Cô biết anh vẫn luôn ở đó, cô chỉ cảm thấy đau lòng cho anh, buổi tối hôm nay anh lại không thể ngủ ngon giấc.
Ngày hôm sau, buổi sáng bọn họ đưa Cố Thanh Hùng đi hỏa táng, rất nhiều người đến tiễn đưa.
Sau khi hỏa táng liền đưa về nghĩa trang liệt sĩ, buổi trưa mời khách ăn cơm, xong xuôi công việc đã là ba giờ chiều.
Cố Lăng Kiệt đến phòng thăm Bạch Nguyệt.
Trong ba ngày này, anh gần như không ngủ, cô nắm chặt lấy tay anh: “Mẹ vẫn ổn chứ?”
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
“Anh ngủ một lúc đi, em thấy anh rất mệt mỏi.”
Cố Lăng Kiệt vén chăn lên nằm xuống bên người Bạch Nguyệt, tay anh đặt lên trên bụng cô, nhớ lại: “Lúc còn nhỏ anh rất bướng bỉnh, xa nhà đi nước ngoài du học là vì không muốn bị bọn họ quản quá nhiều.
Sau khi học xong đại học, ba muốn anh làm việc ở Sở tư pháp, nhưng anh không muốn, khăng khăng muốn đi làm quân nhân.
Ông ấy muốn anh tranh cử chức tổng thống, anh cũng không muốn, anh tự liên lạc với Thẩm Diên Dũng, đẩy con trai của kẻ thù lên, lúc đó ông ấy bị anh làm cho tức giận không nhẹ.
Anh còn trách ông ấy tuyệt tình, kết quả hình như người sai là anh.”
“Người không biết không có tội, anh đừng quá tự trách mình, những chuyện này anh cũng không biết, nếu như anh biết, anh sẽ không làm thế!” Bạch Nguyệt trấn an anh, đặt tay cô chồng lên bàn tay anh đang để trên bụng cô, nói với giọng khẳng định: “Em tin con của chúng ta sẽ tự hào về anh.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt nặng nề lên tiếng.
“Ngủ đi, em ở đây.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt nhắm mắt, rất nhanh đi vào mộng đẹp.
Cô an tĩnh nằm bên cạnh anh, trước đó, nằm ở trên giường, cô nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Muốn lật đổ đám người Thịnh Đông Quang và Thẩm Ngạo là một chuyện không dễ dàng, quan trọng nhất Thịnh Đông Quang còn là lãnh đạo của tổ chức bí mật kia, làm việc vô cùng cẩn mật.
Tổ chức ngầm của anh ta đã làm không biết bao nhiêu chuyện bẩn thỉu.
Cô nhớ rõ trước đó Thẩm Diên Dũng nghiên cứu virus, liệu loại virus này có phải là một trong những chuyện Thịnh Đông Quang để cho Tô Khánh Nam đi làm hay không.
Người biết nhiều bí mật của Thịnh Đông Quang nhất chính là Tô Khánh Nam, ra tay từ chỗ Tô Khánh Nam là biện pháp tốt nhất, thế nhưng… Chỉ sợ Cố Lăng Kiệt sẽ không hy vọng cô và Tô Khánh Nam có dây dưa gì.
Hiện tại cô đang mang thai con của bọn họ, cô không thể liều mạng như trước kia, cô muốn sống bên cạnh anh và con, cho nên nhất định phải bàn bạc kỹ hơn.
Bất giác đã đến giờ ăn cơm, có tiếng người gõ cửa hai lần, nữ giúp việc đẩy mở cửa ra.
Bạch Nguyệt sợ đánh thức Cố Lăng Kiệt, cô lập tức đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho người nữ giúp việc đừng lên tiếng.
Cô nhẹ nhàng rời giường, Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay cô, mở mắt ra, bởi vì không ngủ đủ giấc, trong mắt anh đều là tơ máu.
“Em ra ngoài ăn cơm tối, anh muốn ăn cùng, hay là ngủ thêm một lúc.” Bạch Nguyệt dịu dàng hỏi.
Cố Lăng Kiệt ngồi dậy, nhìn về phía cô: “Dù sao cơm tối luôn phải ăn, em ăn ở trong phòng là được, anh ở cạnh em.”
“Cứ ăn mãi ở trong phòng cũng không tốt, thuốc của thầy thuốc trung y anh tìm đến khá tốt, em uống xong, bây giờ bụng cũng không còn đau, có thể đi lại được rồi.
Hơn nữa anh ở cạnh em, mẹ chỉ có một mình, ba chồng vừa mới mất, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng sẽ rất buồn, chúng ta ở bên cạnh mẹ, bà ấy sẽ cảm thấy khá hơn.” Bạch Nguyệt từ trên giường đi xuống.
Cố Lăng Kiệt đưa áo cho cô: “Em mặc áo vào, đừng để bị cảm.”
“vâng, anh cũng mặc thêm áo vào, vừa từ trên giường dậy sẽ hơi lạnh.” Bạch Nguyệt vừa nói vừa mặc thêm áo khoác mà Cố Lăng Kiệt đưa cho cô.
Anh đi đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó đi ra, anh không mặc thêm áo, theo thói quen nắm tay Bạch Nguyệt đi ra ngoài.
Tống Tâm Vân đang đứng ở cửa mong ngóng bọn họ, nhìn thấy hai người đi ra liền cười nói: “Ăn cơm thôi, Tiểu Niệm, bây giờ con cảm thấy khá hơn không?”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Con khỏe hơn nhiều, cảm ơn mẹ.”
“Vậy thì tốt, ăn cơm thôi.” Tống Tâm Vân đi ở phía trước.
Người nữ giúp việc bưng thức ăn lên, không ai nói chuyện, sợ bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, thế nhưng lại không biết nói gì, cảm giác rất ngại ngùng.
Cố Lăng Kiệt ăn xong trước, đặt đũa xuống.
Bạch Nguyệt đặt đũa xuống, Tống Tâm Vân cũng theo đó không ăn nữa, giữa ba người vẫn còn sự ngại ngùng, chắc là do mới sống chung nên còn chưa quen.
“Mẹ, mấy ngày nay con và Tiểu Niệm ở đây đã làm phiền mẹ nhiều.” Cố Lăng Kiệt lên tiếng trước.
“Phiền gì chứ, mẹ thích các con ở đây, cũng thích cô con dâu này.” Tống Tâm Vân mỉm cười nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cũng cười một tiếng với bà ấy.
Cố Lăng Kiệt rất vui vẻ: “Có lẽ Cố thị phải làm phiền mẹ rồi.”
Tống Tâm Vân dừng một chút, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “Sao vậy, con đang làm rất tốt mà, hai năm vừa qua, công ty rất phát triển.”
Bạch Nguyệt đoán có lẽ Cố Lăng Kiệt muốn quay về quân khu, để đấu được với hai tên trùm, trước tiên anh cần phải nắm được quyền đã.
“Con muốn trở về quân khu, làm chuyện con cần làm.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Được rồi, đã có mẹ ở đây, chuyện công ty và cả Tiểu Niệm nữa, con không cần lo lắng quá, con cứ lo việc của con đi!” Tống Tâm Vân ủng hộ.
“Cảm ơn mẹ.”
Sau khi ăn xong, Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt nắm tay nhau đi dạo trong vườn.
“Nếu thấy bụng không thoải mái, em phải nói ngay cho anh biết.” Cố Lăng Kiệt lo lắng nói.
Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười với Cố Lăng Kiệt: “Anh quên trước đây em từng là bác sĩ phụ sản à, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm em rất rõ, vận động nhẹ nhàng sẽ rất có lợi cho thai nhi.”
“Ừ, em đừng ở bên ngoài quá lâu, trời lạnh rồi.” Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay cô.
“Cố Lăng Kiệt, anh dự định đối phó với bên Thịnh Đông Quang như thế nào?” Bạch Nguyệt quay về chủ đề chính.
“Anh đã nghĩ đến việc này, toàn bộ bí mật của Thịnh Đông Quang đều nằm ở trong tổ chức kia, nếu như người của anh có thể xâm nhập vào trong đó thì sẽ dễ dàng tìm được chứng cứ." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Anh định cài người vào đó bằng cách nào, Thịnh Đông Quang là một người rất cẩn thận.”
Khóe môi Cố Lăng Kiệt cong lên: “ông ta thật đúng là người cẩn thận, thế nhưng ông ta có điểm yếu lớn nhất…”