Chương 74 Đi Theo Anh
CHƯƠNG 74 ĐI THEO ANH
Điện thoại vang lên từng tiếng, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...... đến tiếng cuối cùng cũng không có người bắt máy.
“Chết tiệt.” Lưu San nổi giận ném điện thoại đi.
Nhưng bây giờ Bạch Nguyệt đang phải đối mặt với nguy hiểm, cô ấy phải bình tĩnh lại.
Lưu San nhặt điện thoại ở dưới đất lên.
Vẫn may điện thoại không bị vỡ.
Cô ấy lại gọi cho Cố Lăng Kiệt một lần nữa, nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Lưu San dường như sắp khóc.
“Cố Lăng Kiệt, anh mau nhấc điện thoại, cần anh cứu gấp.” Lưu San nói một mình.
Đáng tiếc, ở đầu dây bên kia, Cố Lăng Kiệt vẫn không bắt máy.
Lúc Lưu San thật sự muốn ném chiếc điện thoại một lần nữa, Cố Lăng Kiệt ở đầu dây bên kia bỗng nhiên bắt máy.
“Thủ trưởng Cố, cuối cùng anh cũng nhấc máy rồi, tôi sắp tuyệt vọng đến nơi rồi.” Lưu San khóc nói.
“Nói chuyện chính, tôi đang phải họp.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
“Được, được, thủ trưởng Cố, xin anh hãy cứu Bạch Nguyệt, cô ấy bị Tô Khánh Nam đưa đi rồi.
Cô ấy vẫn chưa quan hệ với Tô Khánh Nam, cô ấy đã nói dối anh.
Còn nữa, cô ấy không thể ở bên anh đều là do tôi.
Tôi bị Tô Khánh Nam quay lại cảnh không sạch.
Tô Khánh Nam dùng cái đó để uy hiếp Bạch Nguyệt, vì vậy, Bạch Nguyệt không thể ly hôn, tôi có thể chắc chắn rằng cô ấy rất yêu anh.
Chỉ có điều cô ấy không muốn ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh, mới cố ý nói những lời tuyệt tình.” Lưu San trong phút chốc bỗng nói hết ra sự thật.
Cố Lăng Kiệt chau mày lại, đôi mắt anh sâu thẳm, anh biết mà, Bạch Nguyệt nhất định có lý do.
“Chuyện này tôi sẽ đến giải quyết, cứ vậy đã.” Cố Lăng Kiệt khoanh tay lại, nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay.
“Anh phải nhanh chóng giải quyết, hai người họ đã đi được một lát rồi, tôi sợ sẽ không kịp.” Lưu San cuống cuồng nói.
“Tôi biết rồi.” Cố Lăng Kiệt tắt điện thoại, nghĩ một hồi lâu, rồi gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát thành phố A.
“Alo, tôi là người trong quân đôi, phó bộ trưởng bộ y tế Tô Khánh Nam có liên quan đến một vụ án lớn, chúng tôi cần anh ta phối hợp điều tra, lập tức định vị điện thoại của anh ta, trong vòng mười phút phải bắt về quy án, liên quan đến cơ mật quân đội, nhất định phải giữ bí mật, trung tá bên chúng tôi sẽ lập tức đến giải quyết.”
“Rõ, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp với quân đội.” Bộ trưởng bộ y tế bảo đảm.
Trên đường đi.
Bạch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa xe.
Mưa vẫn đang rơi, đập vào cửa xe, không thể nhìn rõ được cảnh vật bên ngoài, cũng giống như trong lòng cô, đã tan nát như những bông hoa bách hợp trong ngày mưa đang dần vỡ vụn.
Tô Khánh Nam nhìn cô.
Trên mặt cô vẫn chưa hết vết sưng.
Cái tát đó của hắn mạnh như nào, trong lòng hắn cũng biết rất rõ.
Nhưng nếu như xin lỗi, một người cao ngạo như hắn, sao có thể nói ra được chứ.
“Chuyển về nhà ở đi, mỗi thứ hai, thứ tư, thứ sáu, tôi sẽ nghỉ lại ở chỗ cô.” Tô Khánh Nam nói như đang bố thí.
Bạch Nguyệt mỉa mai nhếch miệng lên, ngón tay trắng nõn của cô vẽ một đường tròn trên cánh cửa, lạnh nhạt nói: “Vậy thứ ba, thứ năm, thứ bảy và chủ nhật thì sao?”
“Làm người không nên quá tham lam.”
“Tôi vẫn luôn tham lam, không phải anh không biết, tôi muốn một người đàn ông chỉ chung thủy với một mình tôi.” Bạch Nguyệt điềm tĩnh nói.
“Cô dựa vào cái gì mà muốn một người đàn ông phải chung thủy với một mình cô, bây giờ còn có người đàn ông nào không lăng nhăng sao, phụ nữ phải nhắm một mắt, mở một mắt, như vậy cuộc sống mới nhẹ nhàng hơn.” Tô Khánh Nam nhắc nhở nói.
“Vì vậy.....” Bạch Nguyệt nhìn hắn, “Lý lẽ không giống nhau, không thể ở bên nhau.”
Ánh mắt Tô Khánh Nam sắc bén, cười lạnh nhạt mỉa mai: “Trong mắt tôi, cô vẫn không hợp để ở bên tôi.”
“Vậy sao?” Bạch Nguyệt rất điềm tĩnh, dựa vào ghế, kéo dây an toàn, nhìn ra bên ngoài, trong lòng cô, bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Hai người im lặng không nói gì, chiếc xe cũng trở nên yên lặng đến đáng sợ.
“Nếu như cô cảm thấy cô đơn, tôi đồng ý để cô sinh một đứa con, mỗi tháng tôi cho cô ba trăm năm mươi triệu, công việc bác sĩ của cô nếu vui thì làm, nếu không vui thì cũng không cần thiết.” Tô Khánh Nam mở lời.
Bạch Nguyệt vẫn không nói gì.
Tô Khánh Nam chau mày, “Nghe thấy chưa?”
Bạch Nguyệt quay người lại, mặt hướng về Tô Khánh Nam, “Tôi nghĩ đi nghĩ lại, thân phận của tôi cũng không bằng Hình Cẩm Nhi, cũng không xinh như Hình Cẩm Nhi, Hình Cẩm Nhi lại yêu anh như vậy, tại sao anh vẫn không ly hôn? Tô Khánh Nam, anh đã yêu tôi rồi sao?”
Tô Khánh Nam cười, trong ánh mắt có chút mơ hồ, “Cô nghĩ quá nhiều rồi, yêu cô? Sao có thể.”
“Vậy tại sao không ly hôn?”
“Cố Lăng Kiệt yêu cô như vậy, tôi phải lấy cô làm mồi nhử, khiến anh ta làm sai điều gì đó, mới có thể nhanh chóng lôi anh ta xuống, chẳng phải sao?” Tô Khánh Nam cười nhẹ nói.
Là thật hay giả, Bạch Nguyệt không nhận ra điều đó.
Nếu như những lời anh ta nói là thật, cô càng không nên không dứt khoát với Cố Lăng Kiệt.
Tô Khánh Nam dừng xe lại.
Bạch Nguyệt nhìn về phía trước.
Trên đường có rất nhiều thanh chắn đường, một vài xe cảnh sát dừng ở đó, cảnh sát bước lại gõ cửa xe.
Tô Khánh Nam hạ cửa xe xuống.
Cảnh sát rút thẻ chứng nhận: “Tô Khánh Nam, anh có liên quan đến một vụ án bất thường, mời anh về sở cảnh sát làm việc?”
“Tôi?” Tô Khánh Nam ngớ người ra rồi mỉm cười, “Là bên quân đội gọi điện đến bảo các người làm như này đúng không?”
“Chúng tôi không biết, chỉ biết làm theo mệnh lệnh, mời anh bước ra ngoài.” Cảnh sát dứt khoát mở cửa xe ra.
“Tốt lắm, ha ha ha, tốt lắm.” Tô Khánh Nam nhìn Bạch Nguyệt, nháy mắt phải.
Hắn không có một chút sa sút tinh thần khi bị bắt, ngược lại, tâm trạng của hắn rất tốt.
Bạch Nguyệt càng thêm lo lắng.
Tô Khánh Nam thật sự sẽ lấy cô làm con mồi sao?
Không, Tô Khánh Nam sẽ không đoán được cô quen Cố Lăng Kiệt.
Nhưng mà, những chuyện chính trị, ai có thể nói được?
Nói không chừng, đó là vì mối quan hệ giữa cô và Cố Lăng Kiệt, mới khiến cho Tô Khánh Nam tính kế......
Điện thoại của Bạch Nguyệt vang lên.
truyện được update trên app mê tình truyện
Cô nhìn tên hiển thị trên điện thoại, là Cố Lăng Kiệt gọi đến, do dự một lúc, cô quyết định không nhấc máy.
Bỗng nhiên tin nhắn điện thoại vang lên, vẫn là Cố Lăng Kiệt.
“Anh biết em đang ở trong xe, mau nghe điện thoại, nếu không anh sẽ đến tìm em.”
Bạch Nguyệt thấy ngữ khí ngang ngược của Cố Lăng Kiệt, anh lại gọi điện đến một lần nữa, lần này cô mới bắt máy.
Ở đầu bên kia, Cố Lăng Kiệt im lặng, có vẻ như đang nổi giận.
Một hồi sau.
Anh mở lời, “Em có sao không? Không bị thương chứ?”
Nghe giọng nói của Cố Lăng Kiệt, Bạch Nguyệt bỗng mềm lòng.
Cô từng đọc một cuốn tạp chí.
Tạp chí viết, tình yêu đẹp là gì, là tình cảm khi hai người hoặc một người nhìn về hướng có ánh sáng mặt trời.
Cô và Cố Lăng Kiệt lại không như vậy.
“Vẫn ổn, không bị thương, hãy thả Tô Khánh Nam ra, chuyện của em, em muốn tự mình giải quyết.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt thật sự không thích việc mỗi lần cô đều đẩy anh ra xa.
“Em nhất định phải tránh xa anh như vậy sao?” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng hỏi.
“Nếu như anh cảm thấy như vậy, thì chính là như vậy.” Bạch Nguyệt nói xong liền vội tắt điện thoại.
Cố Lăng Kiệt từ trên xe bước xuống, không che ô, mà bước đi trong mưa.
Trung tá Thượng vội vàng mở ô che cho Cố Lăng Kiệt.
Nửa vai của anh đã bị ướt, những giọt nước rơi trên mái tóc, cả người anh chìm trong làn mưa.
Mở cánh cửa xe ở ghế phụ, nhìn chằm chằm cô.
“Xuống xe, đi theo anh.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh.