Chương 1104: Vợ Chồng Tương Thân Tương Ái, Đó Mới Là Cuộc Sống
CHƯƠNG 1104: VỢ CHỒNG TƯƠNG THÂN TƯƠNG ÁI, ĐÓ MỚI LÀ CUỘC SỐNG
Hạng Thịnh Duật nhướng mày, ánh mắt hiện lên sự dao động.
Một câu tin tưởng anh, giống như là có gì đó rơi vào trong tim, “tinh” một tiếng.
“Đồ trang điểm của em đâu?”Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Nhiều lắm, dùng đồ chăm sóc da trước, trong nhà tắm ý, người của anh vừa giúp em chuyển đến.” Mục Uyển nói, cầm một chai nước và một chai dưỡng ẩm đưa cho anh: “Cho thêm hai giọt dầu vào kem dưỡng da.”
Hạng Thịnh Duật đổ kem dưỡng da ra, cho thêm hai giọt dầu: “Phụ nữ bọn em trang điểm cũng phiền phức thật đấy, cũng chẳng nhìn ra được trẻ hơn những người đàn ông không trang điểm chỗ nào?”
“Đó là do vấn đề thể chất nam nữ, quá trình trao đổi chất của đàn ông các anh diễn ra nhanh hơn một chút.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật thoa kem dưỡng da lên mặt Mục Uyển.
“Anh thoa như thế này thì tinh chất ngấm hết vào tay, anh phải dùng bông trang điểm chứ, sau đó mới thoa lên mặt.” Mục Uyển lấy bông trang điểm đưa cho Hạng Thịnh Duật.
“Cũng thoa xong rồi, em đưa cho anh làm gì nữa?”
Mục Uyển lại đưa cho anh một chai lotion: “Thoa cả cái này nữa.”
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Bình thường phải thoa mấy lớp?”
“Mấy lớp vào.”
“Vậy bình thường anh hôn em không phải là cách mấy lớp tường rồi à?”
Đột nhiên, Mục Uyển bật cười.
“Đừng cười, rơi hết cả phấn rồi.”
“Còn chưa thoa phấn nữa mà.” Mục Uyển sửa lại lời anh.
Hạng Thịnh Duật thoa lotion cho cô xong.
Mục Uyển lại đưa cho anh một chai nữa: “Đây là kem lót, dạng xịt, anh giúp em xịt lên mặt, có thể để xa một chút.”
Hạng Thịnh Duật nhận lấy, xịt lên mặt Mục Uyển vài lần, rồi lại dùng bông trang điểm tán ra giúp cô, nói: “Em thoa như thế này, mười phút có kịp không?”
“Phải xem mức độ tinh tế và thành thạo đến đâu, ba phút cũng có thể, mà ba mươi phút cũng có thể, nếu như làm thêm cả tóc, thì một tiếng đồng hồ là chuyện bình thường.” Mục Uyển giải thích.
“Lúc trước khi em ở bên Hình Thiên, ngày nào cũng mất một tiếng để trang điểm à?”
“Cần thiết mà.”
“Có thời gian như vậy, đi ngủ còn hơn.” Hạng Thịnh Duật đặt chai kem lót xuống: “Bây giờ xong rồi chứ?”
Mục Uyển lại cầm lên một chai kem nền đưa cho Hạng Thịnh Duật: “Đây là kem nền, ấn vào nút đó là kem tự động chảy ra, anh chỉ cần thoa đều lên mặt em là được.”
Hạng Thịnh Duật thoa cho cô: “Giống như sơn tường vậy, nhưng cũng trắng lên không ít, trước và sau khi em trang điểm cũng không xinh đẹp hơn bao nhiêu, tốn nhiều thời gian như vậy, có ý nghĩa sao?”
“Hạng Thịnh Duật, anh bị mù à?” Mục Uyển hỏi.
“Ai mù, anh chưa bao giờ quên gương mặt này của em cả, có nhắm mắt lại sờ anh cũng có thể nhận ra.” Hạng Thịnh Duật nói, thoa xong cho cô: “Em nhìn xem, được rồi chứ? Ban đầu trông sắc mặt còn có chút hồng hào, thoa một đống thứ vào xong, trông như cương thi ấy. Chẳng đẹp chút nào.”
Mục Uyển soi gương, Hạng Thịnh Duật trang điểm cũng tạm được, rất đều màu, không bị trắng đen lẫn lộn.
Cô lại đưa một chai khác cho Hạng Thịnh Duật.
“Vẫn còn cơ à?” Hạng Thịnh Duật nhận lấy chiếc hộp từ tay Mục Uyển, xoay tròn để mở, bên trong có một chiếc bàn chải nhỏ: “Cái này là cái gì nữa?”
“Anh thoa lên bốn phía xung quanh mắt em, sau đó dùng chiếc cọ kia tán đều là được.”
“Em định đi hát kịch đấy à, phức tạp thế, anh thấy mấy người hát hí khúc cũng không trang điểm phức tạp như vậy.” Hạng Thịnh Duật nói, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại: “Xong rồi.”
“Đây là bột tán lông mày, bình thường em dùng màu café đậm.” Mục Uyển mở hộp bột ra, đưa cho Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật cầm chiếc cọ lên, vẽ lông mày cho Mục Uyển.
Khoảng cách quá gần, hơi thở của anh phả đều lên mặt cô.
Giờ phút này, anh nghiêm túc hơn, bớt đi hẳn sự tà ác, điên cuồng và ham chơi thường ngày.
Cô nhớ lại câu chuyện mà Hình Thiên kể cho cô.
Đất nước của bọn họ thời cổ đại phụ nữ thường để chồng vẽ lông mày cho mình, lúc đó đầu bút vẽ rất mềm, rất khó để vẽ.
Nhưng có một người đàn ông, là thư sinh, thường dùng bút lông viết chữ, nên vẽ lông mày cũng rất đẹp.
“Sao em lại cần phải vẽ lông mày, không vẽ không phải vẫn đẹp sao?” Hạng Thịnh Duật vẽ xong, cất chiếc cọ nhỏ vào hộp bột vẽ lông mày.
Mục Uyển soi gương.
“…”
Anh vẽ cực kì, cực kì đậm, lại còn bị cong cong, trông như mấy con sâu róm vậy, trông rất thô kệch xấu xí.
Nhưng Hạng Thịnh Duật lại rất vui vẻ, ghé sát vào mặt cô: “Cảm thấy anh trang điểm không đẹp à?”
“Anh cảm thấy anh làm tốt à?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
“Đương nhiên, lúc trước trông em hơi xấu xí, nhưng sau khi anh vẽ xong cái lông mày này, trông tốt hơn nhiều rồi, xấu đến mức độc nhất vô nhị.”
Mục Uyển cảm thấy sụp đổ: “Những đồ trang điểm khác đều ở trong túi em, anh muốn trang điểm thế nào cũng được, anh biến em thành cái dạng gì, thì em cũng cứ như vậy ra ngoài.”
“Em… bị đả kích à?” Hạng Thịnh Duật nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì cái lông mày độc nhất vô nhị của anh á? Yên tâm, em không yếu đuối như vậy.” Mục Uyển ra ngoài, bỏ hết mọi đồ trang điểm trong túi ra ngoài, đặt lên trên bàn.
Hạng Thịnh Duật lật lật đống đồ trang điểm: “Bọn em như này không phải là trang điểm mà là tạo ra một gương mặt thứ hai rồi, nhiều đồ vậy cơ à.”
Anh lấy ra mascara, mở nắp: “Cái này để làm gì, nhuộm trắng tóc à?”
“Dùng để chuốt mi, lông mi sẽ trở nên vừa đen, vừa dày, vừa dài.” Mục Uyển giải thích.
“Hình Thiên cũng dùng mascara à?” Hạng Thịnh Duật hỏi, ngồi xuống trước mặt Mục Uyển.
“Anh ta không dùng, mắt đẹp bẩm sinh rồi.”
Hạng Thịnh Duật nhếch mép: “Ai mà không đẹp!”
Anh đặt mascara lên bàn: “Anh hết tâm trạng trang điểm cho em rồi, em tự làm đi.”
Mục Uyển nhìn anh, lấy một miếng bông hình vuông nhỏ hơn lòng bàn tay từ một chiếc hộp khác ra.
“Đây là cái gì?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Bông tẩy trang.” Mục Uyển nói, rồi lau lông mày mà anh vừa vẽ đi.
“Cái này là bông, cái vừa nãy em đưa cho anh cũng là bông, có gì khác nhau? Không phải giống nhau à!”
“Cái vừa nãy khô, cầm vào tay sẽ có cảm giác mịn, không thấm phấn, cũng không thấm dầu, còn cái bông tẩy trang này, bên trong có thành phần tẩy trang, không phải đồ khô.” Mục Uyển giải thích.
Hạng Thịnh Duật không nói gì, nhìn cô lau lên mặt.
Vẽ lông mày xong, trang điểm xong phần mắt, thoa một vài lớp phấn mắt, bút kẻ mắt và một vài lớp mascara, sau khi xong hết phần mắt, lại tô son, đầu tiên là son dưỡng, đánh lòng trong sau đó tô đậm cả môi.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô trang điểm xong, lại nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng.”
Mục Uyển đeo thêm đôi khuyên tai bản to: “Em đeo thêm đôi lens nữa là chúng ta có thể ra ngoài rồi.”
Hạng Thịnh Duật gãi gãi lông mày, có chút mơ hồ: “Trước kia lúc em gặp anh có trang điểm không?”
“Cũng có lúc có, nhưng cũng có lúc không kịp trang điểm, sao vậy?” Mục Uyển hỏi, cầm lens lên, rửa sạch sẽ, rồi đeo lên mắt.
Hạng Thịnh Duật nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Mục Uyển đeo một đôi lens màu đen.
Bây giờ anh mới phát hiện, trước và sau khi cô trang điểm đúng là có một chút khác biệt, trước kia, sao anh lại không phát hiện ra nhỉ, dường như cô có trang điểm hay không, thì anh thấy vẫn vậy.
“Anh không thích dáng vẻ lúc em trang điểm.” Gương mặt Hạng Thịnh Duật không có biểu cảm gì nói.
Cô trang điểm xong, quá duyên dáng, quá quyến rũ, cũng quá xinh đẹp rồi…