Chương 990: Cách Xa Tôi Một Chút
CHƯƠNG 990: CÁCH XA TÔI MỘT CHÚT
Bầu không khí trong bữa cơm rất tốt.
Người đến tụ họp đều là người trẻ tuổi, có lý tưởng, có hoài bão, có mơ ước, ít tính toán thăm dò.
Bọn họ nói từ chuyện đầu tư đến phụ nữ, rồi từ phụ nữ đến đầu tư, lại từ đầu tư đến chính trị.
“Mục Uyển, cô nói một chút đi.” Nói đến chính trị, có người điểm danh Mục Uyển.
Mục Uyển mỉm cười.
5 năm qua, cô sống trong trung tâm chính trị, sớm đã quên cuộc sống bình thường.
Bây giờ không dễ gì mới có một buổi tụ họp bình thường như thế này, lại bảo cô nói đến chính trị, cô theo bản năng muốn từ chối.
Nhưng nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn cô, nếu cô không nói, dường như là không nể mặt bọn họ…
Cô nói: “Trước đây ở nước A, có một MC nổi tiếng trong lúc dùng cơm đã nói chính sách quốc gia không được tốt, bị người bên cạnh quay lại rồi đăng lên mạng, kết quả MC đó bị tẩy chay, có điều chính sách nhà nước vẫn khoan hồng, không để MC này ăn cơm tù, nhưng chuyện này là hồi chuông cảnh báo cho rất nhiều người nổi tiếng, đặc biệt là những cán bộ lãnh đạo quốc gia.
Có lần một cán bộ lãnh đạo nào đó lén lút tụ họp, nhân viên phục vụ nói vì bảo đảm an toàn tốt nhất nên đưa điện thoại cho cô ấy giữ, đợi đến khi dùng bữa xong sẽ trả cho họ.
Mấy người đó nghĩ cũng đúng, dù sao bọn họ cũng là những nhân vật có máu mặt, vì vậy đưa điện thoại cho nhân viên đó.
Đến khi tụ họp xong, bọn họ đi lấy điện thoại thì phát hiện nhân viên đó đã mất tích. Đi hỏi ông chủ nhà hàng đó thì biết, nhân viên phục vụ lúc nãy không phải nhân viên của họ.
Một ngày sau, bọn họ đều nhận được một tin nhắn, trên đó viết: Tôi đã biết bí mật của các người, muốn lấy lại điện thoại của mình, bảo đảm bí mật của mình không lộ ra ngoài, mỗi người phải gửi 300 triệu.”
“Hả, thật hay giả vậy?” Trần Gia Huy hỏi.
“Là chuyện cười thôi.” Mục Uyển lạnh nhạt nói.
Mặc Uyên nhìn Mục Uyển khen ngợi.
Cô là phu nhân cựu Tổng thống nước A, cô nói chuyện chính trị trên bàn cơm là một vấn đề nhạy cảm.
Người khác nói thì có thể nói đùa một chút.
Còn cô nói thì quá quyền uy, cũng quá nguy hiểm.
Nhưng cô dùng một câu chuyện cười để di chuyển sự lúng túng, làm sống động bầu không khí, lại ngầm nói với mọi người rằng, đề tài chính trị rất nhạy cảm, tốt nhất đừng nên nói nhiều.
Rất khéo.
“Tính cách của cô thay đổi rất nhiều so với lúc nhỏ.” Mặc Uyên nói: “Khi còn bé chúng ta đã gặp nhau mấy lần, không biết cô có còn nhớ không?”
“Ừm, tôi nhớ bác trai Mặc có quan hệ rất tốt với nhà họ Hạng, nhất là cậu út của tôi, vì vậy anh thường đến nhà họ Hạng, đặc biệt là lúc tụ họp, lúc nhỏ anh giống như một ông cụ non, hay đi theo người lớn, không thích chơi cùng bọn tôi.” Mục Uyển nói.
“Hình như ông cụ non không phải lời khen ngợi.” Mặc Uyên lắc ly rượu vang.
“Tôi không có ý này, ý của tôi là lúc bé anh rất chín chắn thận trọng. Còn tôi thì quá tùy hứng, cũng quá tự đại, còn có tính háo thắng, khi đó tình cảm giữa tôi và Hạng Thịnh Duật không được tốt, hai người luôn đấu đá nhau.” Mục Uyển giải thích.
“Tối qua tôi đã gặp anh ta, quả thật tính cách của anh không hề thay đổi, vẫn nói thẳng như vậy, đúng là một thằng nhóc muốn ăn đòn, sao vậy, đến giờ quan hệ giữa hai người vẫn không tốt sao?” Mặc Uyên dò hỏi.
Mục Uyển mím môi, đâu phải không tốt mà như nước với lửa: “Quả thật không được tốt cho lắm.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Mục Uyển theo bản năng nhìn phía cửa, Hạng Thịnh Duật cầm ly rượu vang, ôm eo Phó Hâm Ưu bước vào.
Anh vốn đang mỉm cười nhưng khi nhìn thấy Mục Uyển thì đôi mắt lóe lên một tia sắc bén giống như một loại kịch độc.
Mục Uyển nhìn thấy anh cũng lạnh mặt ngay.
“Thật trùng hợp, tôi nghe quản lý của tôi nói, mấy người tới đây dùng bữa nên qua đây mời một ly, hôm nay tôi mời.” Hạng Thịnh Duật đi tới bên Mặc Uyên nói.
Phó Hâm Ưu cũng thấy Mục Uyển đang ngồi cạnh Mặc Uyên, sắc mặt cô ta rất xấu.
Những người khác thấy Hạng Thịnh Duật tới kính rượu cũng đứng dậy đồng loạt.
Nhà họ Hạng là một trong hai đại gia tộc lớn ở nước M, đặc biệt là Hạng Thịnh Duật và Hạng Vũ Thái, hiện đang là hai nhân vật đứng đầu nhà họ Hạng.
Có nhiều người trong số họ chưa từng gặp Hạng Thịnh Duật.
Còn sùng bái Hạng Thịnh Duật như thần tượng.
Mục Uyển thấy họ đứng dậy cũng cầm ly rượu đứng lên.
Hạng Thịnh Duật đi tới cạnh Mục Uyển cụng ly với Mặc Uyên: “Anh thật không nghĩa khí, tụ họp ở đây cũng không gọi tôi.”
Mặc Uyên xin lỗi: “Để hôm khác tôi chắc chắn sẽ mời anh, chỉ sợ anh không có thời gian.”
“Nếu anh gọi tôi, chắc chắn tôi sẽ tới.” Hạng Thịnh Duật nói, ánh mắt giống như lưỡi dao liếc nhìn Mục Uyển, uống hết rượu trong ly.
Những người khác cũng uống rượu, Mục Uyển nhấp một hớp nhỏ.
“Thêm người sẽ càng náo nhiệt, anh không ngại khi thêm hai chiếc ghế nữa chứ.” Hạng Thịnh Duật nói.
Rõ ràng là những từ ngữ khách khí, nhưng từ trong miệng anh ta lại mang mùi vị ngang ngược, không cho phép từ chối.
Lúc đầu bầu không khí còn thoải mái, nhưng từ khi anh ta đến, đột nhiên trở nên thận trọng.
“Đương nhiên là không ngại rồi.” Mặc Uyên tốt bụng nói, nhìn nhân viên phục vụ.
Mục Uyển ngồi im nhìn anh đi tới, cô rất khó chịu.
“Làm phiền em nhường một chút.” Hạng Thịnh Duật rũ mắt nhìn Mục Uyển nói, hoàn toàn là giọng ra lệnh.
Mục Uyển nhướn mày, lạnh lùng nhìn Hạng Thịnh Duật, cô nhẫn nhịn không tranh cãi với anh ở đây, anh là loại người vô liêm sỉ, đê tiện, lại hạ lưu.
Cô đứng dậy.
“Mục Uyển, cô ngồi chỗ tôi này.” Trần Gia Huy nói.
Mục Uyển cảm kích nhìn Trần Gia Huy, cũng may anh đã cho một chiếc ghế để cô đi xuống, nếu không thì cô thật sự cảm thấy rất mất mặt, cô ngồi cạnh Trần Gia Huy.
Hạng Thịnh Duật ngồi xuống vị trí đó, giống như một vị vua nhìn Trần Gia Huy, không vui nói: “Cậu tên gì?”
Mục Uyển có một dự cảm không tốt, sợ Hạng Thịnh Duật đối phó Trần Gia Huy, vì vậy cô đã ngăn cản trước khi Trần Gia Huy lên tiếng: “Hạng Thịnh Duật, anh nên có chừng mực.”
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật càng sắc bén, bắn ra sát khí đóng băng tất cả mọi người, nói cảnh cáo: “Người nên có chừng mực là em đó, đây không phải là nơi em có thể bước vào.”
Mục Uyển nhếch miệng khiêu khích: “Vậy tôi phải bước vào nơi nào? Bên cạnh anh sao?”
“Em xứng sao?” Hạng Thịnh Duật không hề khách khí nói: “Em không xứng để xách giày cho người phụ nữ của tôi.”
“Vậy thì anh cách xa tôi một chút.” Mục Uyển không khách khí nói, cười nhạo, nhíu mày càng lạnh lùng nhìn anh: “Trước mặt người phụ nữ của anh và anh Mặc Uyên, anh dám thề không? Sau này anh sẽ cách xa tôi, nhìn thấy tôi sẽ duy trì khoảng cách 10 mét trở lên.”
“Vậy thì em cút khỏi nước M, nơi này không hoan nghênh em trở về.”
“Tôi không cần người khác hoan nghênh, tôi muốn tới thì tới, anh không dám thề sao? Hay là anh thích tôi rồi?” Mục Uyển hỏi thẳng.
“Thích em?” Hạng Thịnh Duật nói sắc bén: “Mắt thường đều thấy người phụ nữ của tôi ưu tú hơn em gấp trăm lần, em dựa vào gì mà nói tôi thích em?”
“Tôi không dựa vào gì cả, đúng lúc tôi cũng rất ghét anh, nếu nhìn thấy người mình ghét, tôi sẽ thấy khó chịu, nếu anh dây dưa với tôi lần nữa, anh sẽ chết không tử tế, không nhận được thứ gì cả, anh dám thề không?” Mục Uyển kiêu ngạo hỏi, không hề có chút yếu thế, không cho anh cơ hội lùi bước.