Chương 528: Máu Chảy Ruột Mềm
CHƯƠNG 528: MÁU CHẢY RUỘT MỀM
Hình Thiên hơi sửng sốt, sau khi hiểu được ý nghĩa trong câu nói này, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi cuống họng, cảm giác này thật sự rất đặc biệt và mới mẻ.
“Đã nhốt vào tim.” Hình Thiên nói sau đó nhếch miệng cười.
Anh nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, trong con ngươi lóe lên một tia sắc bén, nhảy lên trốn ra phía sau giường.
Lâm Thư Lam đẩy cửa đi vào, thiếu chút nữa đã đụng phải rồi.
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, nhận lấy khay trong tay Lâm Thư Lam: “Để tôi làm cho.”
“Phu nhân, cô thật sự không sao chứ?” Lâm Thư Lam vẫn lo lắng quan sát sắc mặt của Bạch Nguyệt.
“Không sao, cô đi ra ngoài trước đi. Không cần tới gọi tôi, tới giờ cơm tối tôi sẽ tự đi xuống.” Bạch Nguyệt căn dặn.
“Vâng.” Lâm Thư Lam đáp lại.
Bạch Nguyệt đặt thức ăn ở trên bàn sách, sau đó khóa cửa lại.
“Cũng may anh nhạy bén, nếu không thì đã bị phát hiện rồi.” Bạch Nguyệt cười nói với Hình Thiên.
Hình Thiên nhíu mày nhìn cô, không nói gì, trong đầu có rất nhiều ấp ủ: “Cuộc sống như thế này, ít nhất chúng ta phải kiên trì thêm hai năm nữa, đợi đến khi Thịnh Đông Quang rút quân, chúng ta mới có thể kết hôn, tái giá một lần nữa.
Bạch Nguyệt nở nụ cười: “Hình như em đã gả cho anh rất nhiều lần rồi.”
“Nhưng từ trước tới nay chưa từng tổ chức tiệc rượu, là anh nợ em.” Hình Thiên nói sâu xa.
“Không sao, em không để ý tới những thứ này, chỉ cần hai người chúng ta hạnh phúc là tốt rồi.” Bạch Nguyệt mỉm cười nói, đưa đũa cho anh: “Chỉ có một đôi đũa anh ăn trước đi.”
“Anh đút cho em ăn, trong bụng của em vẫn còn con của chúng ta đó.” Hình Thiên nhìn về phía bụng vẫn chưa hiện rõ của cô, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
“Em nhớ ra rồi.” Bạch Nguyệt mở tủ rượu, lần trước mua hộp sữa bò trong siêu thị được tặng kèm một chiếc thìa, đúng lúc có thể lấy ra dùng.
Hình Thiên nhìn bóng lưng cô, khóe miệng hơi cong lên, hít sâu một hơi.
Đúng lúc này điện thoại của anh lại vang lên, anh nhìn thấy tên là Hình Thương, ánh mắt hơi lạnh lẽo nghe máy.
“Anh đang ở đâu? Đừng quên hôm nay chúng ta vẫn còn chuyện phải làm.” Hình Thương thúc giục.
“Chuyện đó vẫn nên quên đi, bây giờ tôi đang ở cùng Bạch Nguyệt.” Hình Thiên trầm giọng nói.
Bên Hình Thương dừng lại ba giây, giọng nói trở nên sắc bén: “Tôi thấy anh bị điên rồi.”
“Tôi yêu cô ấy.” Hình Thiên trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Hình Thiên, đối mặt với ánh mắt thâm tình của anh, có lẽ là anh đang nói về cô, trên mặt cô lập tức đỏ ửng.
“Tôi thấy anh thật sự điên rồi, chuyện lần trước chúng ta đã nói không phải như thế này.” Hình Thương bắt đầu thở phì phò.
“Xin lỗi, sau khi gặp cô ấy, tôi đã không kìm lòng được, tôi không muốn rời xa cô ấy, đợi sau khi Thịnh Đông Quang rút quân, tôi sẽ cưới cô ấy, những chuyện khác đợi tôi trở về rồi bàn bạc kỹ lưỡng.” Hình Thiên không đợi Hình Thương nói gì đã cúp điện thoại.
“Không sao chứ, nếu như anh có việc bận thì bây giờ có thể rời đi.”Bạch Nguyệt nói.
Hình Thiên ôm Bạch Nguyệt: “Vốn dĩ ngày hôm nay phải đi gặp Hoa Nhi, anh không muốn đi.”
“Hoa Nhi là ai?” Bạch Nguyệt không hiểu rõ, cô không quen biết người này.
“Em biết vợ của Thẩm Diên Dũng là ai không?” Hình Thiên hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Em chỉ biết cô ấy là một người rất lợi hại, có bối cảnh rất lớn mạnh, Thẩm Diên Dũng cũng vì vững chắc quyền thế mới cưới cô ấy.”
“Em có biết nước M là một đất nước trung lập, quốc gia này có địa vị rất lớn mạnh trên trường quốc tế, bởi vì bọn họ có vũ khí tiên tiến và đội quân lính đánh thuê xuất sắc nhất.”
Bạch Nguyệt gật đầu, những điều này cô đã từng nghe Alan nói qua, Alan còn chuẩn bị giới thiệu tổ chức này cho cô: “Sau đó thì sao?”
“Quốc gia này là của hoàng thất nhà họ Hoa, vợ của Thẩm Diên Dũng chính là Hoa Tiên, quận chúa của hoàng thất, mặc dù không thể so với công chúa cao quý, thế nhưng nhà của cô ấy là một gia đình về vũ khí, địa vị của ba cô ấy trên trường quốc tế rất lớn mạnh. Hoa Nhi chính là em gái của cô ấy.” Hình Thiên giải thích.
“Vì vậy Hình Thương bảo anh cưới cô ấy?” Bạch Nguyệt suy đoán.
Hình Thiên gật đầu: “Anh từ chối, Hình Thương không hiểu rõ nên tức giận.”
Bạch Nguyệt cụp mắt xuống, ôm Hình Thiên, cô cảm thấy đau lòng cho Lưu San: “Em chắc chắn sẽ yêu anh gấp bội lần.”
Hình Thiên nở nụ cười: “Đừng chọc anh tức giận là được rồi.”
Bạch Nguyệt cười khẽ, ngẩng đầu nhìn anh: “Chúng ta mau ăn cơm đi, nếu không thức ăn sẽ nguội mất.”
“Ừ.”
Trong lúc ăn cơm, điện thoại của Bạch Nguyệt lại reo lên, Hình Thiên theo bản năng nhìn điện thoại của cô, là Thẩm Diên Dũng, anh thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Nguyệt nghe điện thoại ngay trước mặt Hình Thiên, quay về phía anh, cô không có gì phải giữ bí mật.
“Bạch Nguyệt, Tô Khánh Nam đã mất tích rồi, chuyện này cô có biết không?” Thẩm Diên Dũng đi thẳng vào vấn đề.
Bạch Nguyệt đặt đũa xuống, liếc mắt nhìn Hình Thiên, trầm giọng nói: “Anh ta có biến mất hay không thì cũng không ảnh hưởng gì tới anh, anh vẫn luôn theo dõi anh ta?”
“Mẹ của anh ta vừa mới qua đời, anh ta lại đột nhiên biến mất, cô không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái sao?”
“Trên thực tế, cũng bởi vì chuyện như vậy cho nên tôi mới không cảm thấy kỳ quái, tôi nghĩ với tài trí của anh, có lẽ đã biết rõ nguyên nhân ở bên trong.”
Thẩm Diên Dũng sửng sốt, ba giây sau anh mới hỏi: “Cô nói cái chết của mẹ anh ta có liên quan đến ba tôi?”
“Chính xác mà nói chính là ba mẹ anh có quan hệ với Thịnh Đông Quang.”
Thịnh Đông Quang đã sắp xếp người ở bên cạnh Tô Khánh Nam, dường như biết được trong tay Hùng Đại Ninh có một số chứng cứ không ai muốn biết.
Còn chứng cứ cụ thể là gì thì không ai biết.
Thịnh Đông Quang đã nói với ba mẹ anh, để cho ba mẹ anh giựt dây, sau đó ba mẹ anh lạnh lùng hạ sát thủ, tất cả những điều này đều do chính miệng Thịnh Đông Quang nói với Tô Khánh Nam.
Địa vị quyền thế của Tô Khánh Nam đều do ba anh cho, nếu anh ta không đi thì chết là cái chắc, anh ta hiểu rất rõ ba mẹ anh.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
Sắc mặt của Hình Thiên không được tốt, không biết tại sao nghe thấy ba chữ Tô Khánh Nam, trong lòng anh lại cảm thấy rất khó chịu.
“Cô biết anh ta đang ở đâu sao?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
“Không biết, anh ta sẽ không nói cho tôi biết.”Bạch Nguyệt nói một cách chắc chắn.
“Không phải bên Cố Lăng Kiệt có thiên nhãn sao? Có thể giúp tôi tìm được anh ta.” Thẩm Diên Dũng lo lắng nói.
“Bên Thẩm Diên Dũng cũng có Thiên Nhãn, muốn tìm được anh ta chỉ sợ không hề dễ.”
“Tôi phái người của tôi đi tới chỗ của hai người mượn Thiên Nhãn được chứ?” Khẩu khí của Thẩm Diên Dũng rất cứng rắn.
Bạch Nguyệt hơi do dự.
Nếu như cô không đồng ý với anh ấy, vậy thì chuyện cô dựa vào Thẩm Diên Dũng để vào Bộ Ngoại giao và Nội các, chắc chắn sẽ không được.
Nhưng nếu cô đồng ý với anh ấy, Thiên Nhãn quá lợi hại, nếu như Tô Khánh Nam bị tìm thấy, chắc chắn anh ta sẽ phải chết.
Hình Thiên mở ngăn kéo, lấy giấy bút ra, viết trên giấy: “Đồng ý với anh ta.”
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi: “Được, muộn nhất là một tiếng nữa tôi sẽ nói với Lâm Tiến, anh phái người tới đây đi.”
“Bây giờ hãy nói với Lâm Tiến đi, bay giờ người của tôi đang trên đường đi tới quân khu.”Thẩm Diên Dũng sốt ruột.
“Ừ.” Bạch Nguyệt cúp điện thoại.
“Em lo lắng cho Tô Khánh Nam sao?” Giọng điệu của rất không vui.
“Bây giờ Tô Khánh Nam đã ngồi cùng thuyền với chúng ta, máu chảy ruột mềm.” Bạch Nguyệt giải thích.
Hình Thiên cụp mắt xuống nhìn cô, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo: “Anh không cần sự giúp đỡ của tình địch. Anh chắc chắn 100%.
Bạch Nguyệt: “…”