Chương 103: Em Thích Anh
CHƯƠNG 103: EM THÍCH ANH
Bạch Nguyệt không nhận lấy khăn tay anh đưa: “Em không muốn kết hôn.”
“Hửm?” Cố Lăng Kiệt ngừng một chút: “Đúng rồi.”
Anh lấy một chiếc hộp trang sức nhỏ từ trong túi ra, quỳ một chân xuống đất, rồi mở hộp.
Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương.
“Bạch Nguyệt, lấy anh nhé.” Cố Lăng Kiệt nghiêm túc nói.
Ánh sáng rọi xuống gương mặt anh tuấn của anh như phủ thêm một tầng hào quang. Chiếc nhẫn kim cương kia cũng lấp lánh ngời ngời.
Cô rất muốn cầm lấy nó, nhưng lại chỉ siết chặt tay, ngồi xổm xuống đất, đối mặt với Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nhận ra sự bất thường: “Em sao vậy?”
“Cố Lăng Kiệt, em cảm thấy quá nhanh. Khoảng thời gian một tháng không đủ để chúng ta thấu hiểu đôi bên. Hơn nữa, mỗi khi em nhớ đến cái chết của Đường Tiến Công thì luôn cảm thấy chúng ta có trách nhiệm. Em muốn giúp cậu ấy tìm ra hung thủ giết thôn làng rồi mới suy xét.”
Đôi mắt Cố Lăng Kiệt ảm đảm hẳn: “Em muốn tìm ra hung thủ mới suy xét, hay căn bản là em không hề thích anh?”
Anh hỏi rất thẳng thắn, Bạch Nguyệt cúi đầu.
Cô không thể nói cô thích anh, nói ra tức là hại anh.
Cô cũng không muốn nói là không thích anh, vì làm như vậy cũng là làm tổn thương anh.
Thấy Bạch Nguyệt không nói lời nào, sắc mặt Cố Lăng Kiệt sầm xuống: “Nếu anh nói, không lấy em, anh chỉ có thể lấy người khác thì sao? Em còn đồng ý lấy anh không?”
Bạch Nguyệt nhướng mày.
Cô hiểu.
Cố Lăng Kiệt vội vàng như vậy là muốn cắt đứt ý định của nhà họ Tô, anh đã chuẩn bị sẵn sàng gánh chịu mọi phong ba bão tố.
Nếu không kết hôn, anh sợ mình sẽ không đối phó được những chuyện về sau, rồi không thể kết hôn được nữa.
Anh đang tự chặt đứt đường lui của mình.
Bạch Nguyệt không muốn như vậy: “Quá gấp gáp.”
Cố Lăng Kiệt cắn răng.
Coi như anh đã nhìn thấu sự bạc bẽo của cô rồi.
“Anh hiểu.” Cố Lăng Kiệt đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Bạch Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh, những lời muốn nói cứ nghẹn lại trong họng.
“Cố Lăng Kiệt, em thích anh.”
Anh đi rồi, cô chỉ cảm thấy cái lạnh ập đến xâm chiếm toàn bộ cơ thể.
***
Lưu San đi làm về, vừa mở cửa vào đã thấy Bạch Nguyệt ngồi ngây người trên ghế sô pha, bóng dáng toát lên sự cô đơn.
“Cậu sao thế?” Lưu San lo lắng hỏi.
“Tớ đang nhớ những chuyện quá khứ, hồi học năm nhất đại học, trong trường có tổ chức thi hoa hậu của trường. Người đạt giải nhất sẽ được nhận 30 triệu, còn có cơ hội quay quảng cáo.
Tớ rất muốn đạt giải thưởng 30 triệu đó. Vì mục đích trở thành hoa hậu trường, tớ đã làm rất nhiều chuyện, nào là biểu diễn, khiêu vũ, ca hát, đến sân tập cổ vũ cho hotboy...” Bạch Nguyệt nhớ lại.
Lưu San mỉm cười: “Không ngờ hồi năm nhất cậu lại điên cuồng như vậy.”
“Đúng vậy, tớ rất muốn có được 30 triệu tiền thưởng mà.” Bạch Nguyệt cười khổ.
“Kết quả sau đó thế nào?” Lưu San tò mò hỏi.
“Có người gian lận số phiếu, tớ bị loại khỏi top 10.” Bạch Nguyệt uống một ngụm nước, nuốt xuống những đắng cay trong lòng. “Hơn nữa, bởi vì quá tích cực nên tớ còn trở thành cái đinh trong mắt những kẻ cạnh tranh, bị bọn họ 'chỉnh' mấy lần.”
“Nghe đúng là một quá khứ bi thảm nhỉ. Thôi, những thứ đó đều là giả, cậu đừng để ý.” Lưu San an ủi.
“Tớ đang nghĩ, thật ra là tớ không biết tự lượng sức mình, mong muốn thứ đồ không nên thuộc về bản thân, tự chuốc lấy phiền toái.” Bạch Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhận xét.
Lưu San nghe ra ý sâu xa: “Cậu lại cãi nhau với Cố Lăng Kiệt à?”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “San ơi, hai hôm nữa tớ sẽ dọn khỏi nơi đây.”
“Vì sao? À, đúng rồi, chúng ta phải đến quân khu. Có điều, mấy ngày nghỉ lễ vẫn phải về đây mà.” Lưu San nhắc nhở.
Bạch Nguyệt không muốn Lưu San lo lắng nên không nói nguyên nhân.
Cô đi vào phòng, khóa cửa lại, gửi video quay trong phòng vườn hoa Kim Đô cho Hình Bắc Xuyên.
Mười phút sau, Hình Bắc Xuyên gọi điện thoại đến mắng té tát: “Sao mày lại đê hèn đến vậy. Tô Khánh Nam là em rể tương lai của mày, đến em rể tương lai mà mày cũng muốn dụ dỗ, mày có còn là người không?”
“Nếu như mục đích ông gọi điện đến là để mắng chửi tôi thì chúng ta không còn gì để nói, tôi sẽ bàn bạc với đối thủ của ông vậy.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Sao tao lại sinh ra cái đồ vong ân phụ nghĩa như mày! Sớm biết vậy tao nên đánh chết mày đi cho rồi!” Hình Bắc Xuyên tức đến mức giậm chân.
“Bây giờ ông nói những thứ này thì đã muộn rồi. Trong vòng hai ngày tôi phải về nhà, ông giúp tôi sắp xếp một công việc ở Ủy ban kiểm tra trung ương, được không?” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Mày tưởng Ủy ban kiểm tra trung ương là do tao mở chắc? Muốn vào đó đều phải thi mới được.”
“Tôi sẽ đăng kí, còn cửa ải phỏng vấn thì mong ông có thể đánh tiếng giúp tôi. Tất nhiên, tôi cảm thấy đối thủ của ông cũng có thể đánh tiếng đấy.” Đôi môi mỏng của Bạch Nguyệt nhếch lên.
“Thật sự không biết mày muốn làm trò gì nữa? Tao cảnh cáo mày, cho mày về cũng được thôi, nhưng đừng bao giờ có ý đồ phá hoại hạnh phúc của em gái mày, hiểu chưa?” Hình Bắc Xuyên cảnh cáo.
“Yên tâm đi, tôi không có chút hứng thú nào với Tô Khánh Nam hết. Trong mắt tôi, hắn còn không phải là người. Tôi chờ tin tốt của ông đấy.” Bạch Nguyệt nói rồi cúp điện thoại.
Cô nằm trên giường, nhắm mắt lại, nhưng không hề ngủ mà là đang vạch kế hoạch cho con đường tương lai.
Muốn bảo vệ người khác thì bản thân nhất định phải mạnh mẽ.
Hơn mười giờ tối.
Cô còn chưa ngủ, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Giọng Lưu San vang lên: “Sếp Cố?”
Bạch Nguyệt nghe vậy thì lập tức xuống giường, mở cửa ra.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cô, mặt mũi đỏ rực khác thường.
“Tớ còn phải đi đánh bài.” Lưu San nói rồi mau chóng bỏ đi.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt đang đi tới. Toàn thân anh tản ra mùi rượu nồng, xem ra đã uống không ít.
“Em đi làm ít nước mật ong cho anh.” Bạch Nguyệt quay đi lấy cốc nước.
Cố Lăng Kiệt nắm tay cô, nặng nề nhìn cô: “Bạch Nguyệt, em sẽ dần dần thích anh, phải không?”
“Anh say rồi.” Bạch Nguyệt muốn hất tay anh ra.
Anh kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, rồi nhắm mắt lại: “Anh ôm một chút.”
truyện có bản quyền up trên app mê tình truyện
Cõi lòng Bạch Nguyệt nổi sóng, cô đứng im mặc anh ôm.
“Anh khó chịu, rất khó chịu, như đang bị một tảng đá đè nặng vậy. Bạch Nguyệt, anh phải làm sao đây?” Cố Lăng Kiệt hỏi, nhịp thở của anh nặng nề, hơi thở mang đầy mùi rượu.
Cô không nhẫn tâm thấy anh thế này.
Bạch Nguyệt quay lại, kiễng chân hôn lên bờ môi anh. Cố Lăng Kiệt sững sờ, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
“Em thích anh.” Bạch Nguyệt thốt ra theo bản năng.
Đã nói ra rồi thì không còn con đường hối hận nữa.
Một câu nói này cũng đủ khơi lên ngàn cơn sóng dữ.
Cố Lăng Kiệt kích động hôn lên môi cô. Bạch Nguyệt nhắm mắt tiếp nhận nụ hôn của anh.
Anh đè cô lên ghế sô pha, cởi quần áo của cô xuống.
Lúc tiến vào có hơi gấp gáp.
Cơ thể Bạch Nguyệt căng chặt, cô nhìn ánh đèn mà hoảng hốt chao đảo. Trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ tà ác.
Hay là, làm người phụ nữ sau lưng Cố Lăng Kiệt?
Lúc lên cao trào, cô hung hãn cắn vào bả vai Cố Lăng Kiệt.
Cô sắp biến thành kẻ mà chính bản thân cũng không nhận ra rồi.
Cô vẫn luôn cho rằng mình là một người có điểm giới hạn. Nhưng thực tế chỉ là do trước đó chưa hề gặp được người khiến cô đánh mất giới hạn mà thôi.