Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 904: Cô Có Cách Chứng Minh Trong Sạch​




CHƯƠNG 904: CÔ CÓ CÁCH CHỨNG MINH TRONG SẠCH
"Anh, Hình Thiên?" Lục Bác Lâm khiếp sợ hỏi.
"Phải, đừng gọi điện thoại đến nữa." Hình Thiên nói xong, cúp luôn điện thoại.
Mục Uyển cảm động đến không chịu được, đôi mắt đỏ lên.
Cô hiểu rõ, bọn họ không thể nào ở cạnh nhau, nhưng mỗi lần nghe thấy người khác nói như vậy, cô sẽ rất phiền phức, rất không thoải mái, mặc dù Hình Thiên đang nói dối, nhưng anh là vì giúp cô.
Anh thật sự đối xử với cô rất tốt, từ trước tới giờ, là một trong hai người đối xử tốt nhất với cô, một người là anh trai nhà họ Lâm, vì cô mà chết, một người khác chính là Hình Thiên.
Cô không muốn Hình Thiên bị cô liên lụy.
Thật ra cô có cách tự chứng minh trong sạch, cô vẫn là xử nữ, chỉ cần đi công chứng là được, nhưng mà, cô kết hôn với Hình Thiên năm năm, vẫn còn trong sạch, nếu lộ ra ngoài, chắc chắn lại là một trận gió tanh mưa máu, chính trị và mấy người sau lưng sẽ đẩy Hình Thiên vào giữa dư luận, áp đặt âm mưu, tính kế, đến lúc đó, càng khó xong việc hơn.
Cho nên, mặc dù bị nói xấu, mặc dù bị oan uổng, mặc dù danh dự bị tổn hại, cả đời mang theo vết bẩn, cô cũng nhận.
Cô muốn dùng hết sức bảo vệ người đàn ông mình yêu, giống như lúc trước anh trai nhà họ Lâm dùng hết sức để bảo vệ cô vậy.
Cô vẫn rất may mắn, ít nhất tìm được một người đàn ông yêu thương sâu đậm, chỉ cần nghĩ đến anh, trong lòng sẽ cảm thấy ấm áp.
Nhưng không hiểu vì sao lại muốn khóc, không muốn bị Hình Thiên nhìn thấy, cô đứng dậy đi toilet, nhìn vào mình trong gương, ánh mắt đều đã đỏ đỏ.
Cô nhắm mắt lại, nén nước mắt xuống, nhìn xa xa về phía ngoài cửa số, ổn định lại cảm xúc, rửa tay, rồi lại ra ngoài.
Hình Thiên đứng ở cửa toilet, quan tâm nhìn cô, dặn dò: "Nếu sau này anh ta lại quấy rầy em thì nhớ gọi cho anh, cho dù là tình huống gì, anh ở đâu, anh đều sẽ đi tìm em."
"Ha." Mục Uyển nở nụ cười, cố gắng che giấu rất nhiều ý nghĩ sâu xa trong mắt.
Trước kia cô không muốn xử lý Lục Bác Lâm, chỉ cảm thấy bực bội, nhưng vẫn cho Lục Bác Lâm chút thể diện, cô có chút phật tính, chính là không muốn gây ra phiền phức, nhưng nếu làm phiền Hình Thiên thì không được, cô không muốn phật tính nữa, cô muốn giống một ác ma, khiến người ta nghe thấy đã sợ mất mật, sợ hãi từ trong xương, vì người đàn ông mình yêu mà khoác thêm áo giáp, loại bỏ khó khăn, quyết không thể ngã xuống.
"Chúng ta ăn cơm đi, nếu không ăn sẽ nguội, không cần bị một vài người nhàm chán làm ảnh hưởng đến tâm trạng, nếu sau này Lục Bác Lâm dám trêu chọc em, dì út của em sẽ là người đầu tiên không tha cho anh ta."
"Nhưng bà ta cũng sẽ không tha cho em." Hình Thiên lo lắng nói.
"Mục Uyển trước kia còn có thể sợ hãi bà ta, em theo anh năm năm, anh cảm thấy dì út của em còn có thể là đối thủ của em sao? Cũng không nhìn thử xem sư phụ của em là ai." Mục Uyển vênh mặt nói.
"Loại người như Hạng Kim Thu, em vẫn nên ít trêu chọc chút, chờ sau khi bà ta tẩy trắng, thoáng cái sẽ được Sở Dã Bạch cưới làm vợ, về sau quyền thế sẽ không nhỏ như bây giờ nữa." Hình Thiên nhắc nhở nói.
"Nếu Sở Dã Bạch là một người âm mưu bí mật, như vậy, nếu anh ta cưới dì út của em, chắc chắn là một quyết định cực kỳ sai lầm, tục ngữ nói rất đúng, không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, dì út kia của em, không thể nào không gây chuyện thị phi." Mục Uyển chắc chắn nói.
Hình Thiên sâu xa nhìn cô: "Anh hy vọng em có thể rời xa những âm mưu này, sống một cuộc sống bình thường như trước đây."
Mục Uyển ý thức được mình nói nhiều sai nhiều, người thông minh như Hình Thiên, cô lại nói nhiều hơn một chút, anh sẽ có thể đoán ra toàn bộ suy nghĩ kế hoạch của cô.
"Ăn cơm." Mục Uyển ngồi xuống, cúi đầu ăn cơm.
Hình Thiên ăn một miếng: "Bữa sang lần trước cũng do em làm đúng không? Tay nghề của chị Lâm không giỏi như em."
Được người đàn ông mình yêu cổ vũ, trong lòng sẽ luôn thoải mái:
“Chị Lâm nấu cũng rất ngon.”
Màu mắt Hình Thiên đậm hơn mấy phần, gật gật đầu.
Có vài người đàn ông cảm thấy mặc lộ liễu là gợi cảm, có vài người đàn ông cảm thấy mặc phóng khoáng là gợi cảm, còn anh, cảm thấy phụ nữ nấu cơm là gợi cảm nhất, có thể đả động trái tim anh.
"8 giờ sáng ngày mai chúng ta sẽ đi ngay, tối nay nghỉ ngơi sớm một chút." Hình Thiên nói.
"Buổi tối xem TV với em một lát đi, em muốn xem ‘Trái Tim Mùa Thu’." Mục Uyển giống như làm nũng nói.
"Sao gần đây lại thích xem mấy phim truyền hình điện ảnh cũ vậy?"
"Chứng tỏ em là một người rất hoài cổ đó, lúc còn rất nhỏ đã chỉ nhìn thoáng qua một cái, nhưng là vì muốn học tập nên mới không xem, đột nhiên muốn cùng anh xem những phim trước kia chưa xem." Mục Uyển mỉm cười nói.
"Được. Lát nữa anh mở sofa ra, lấy tới hai cái chăn, nếu xem mệt rồi, có thể ngủ ngay trên sofa ." Hình Thiên dịu dàng nói.
Trong lòng Mục Uyển có chút cảm giác ngọt ngảo.
Trước kia bảo Hình Thiên ngủ với cô một đêm anh cũng không muốn, tuy lần này chỉ xem TV, nhưng dù gì cũng ngủ cùng nhau, bù lại tiếc nuối của cô, nếu sau này cô có chết, cũng là có giá trị.
Sau khi cơm nước xong, Mục Uyển đi vào phòng bếp rửa chén.
Bọn họ còn dư rất nhiều đồ ăn, buổi tối cô muốn ăn khuya cũng ăn được, nên không để nó vào tủ lạnh, chỉ dùng màng giữ tươi bao lại, để trật tự trên thớt.
Sau khi rửa xong đi ra ngoài, cô quét tước đơn giản một chút, xử lý vệ sinh cá nhân đi ra, Hình Thiên đã tắm xong, cũng đã trải sofa , anh đào cũng rửa xong, còn gọt cả táo, cắt thành từng miếng nhỏ, xiên dâu tây để ở một bên.
Anh mở máy tính lên, chiếu hình lên trên tivi, xem tập một ‘Trái Tim Mùa Thu.
Mục Uyển dựa vào người anh, đặt tầm mắt trên TV.
Có Hình Thiên ở đây, thân thể và trái tim đều cảm thấy ấm áp.
"Em không nghĩ tới, anh cũng sẽ xem loại phim truyền hình này." Mục Uyển mỉm cười nói, trong ấn tượng của cô, tuy Hình Thiên vẫn luôn là loại người thích cười hì hì, dịu dàng, nhưng mà, anh còn là thẳng nam trưởng thành, sắt thép nữa, ha ha ha ha ha.
"Lúc còn trẻ không thích xem loại phim này, khóc sướt mướt, lằng nhà lằng nhằng, loại đề cấp tới tình cảm thế này, anh đều bỏ qua, anh xem phim mỹ, vượt ngục, anh hùng linh tinh, bây giờ lớn tuổi, lần trước em xem cái phim cung đấu kia, không phải anh cũng có thể xem cùng em sao."
Mục Uyển nhớ tới năm trước có một lần, trong TV chiếu phim cung đấu, rất nổi tiếng, cô muốn xem, Hình Thiên xem cùng cô.
Đều là vua của một nước, vua chúa cổ đại có thể cưới rất nhiều vợ, nhưng anh chỉ có một, cô hỏi anh: "Có cảm thấy nghẹn khuất không?"
Anh trả lời: "Anh rất may mắn, không cần phải bán mình."
Cô cười muốn chết, lại hỏi: "Nếu em là một phi tử trong đó, anh cảm thấy em có thể sống đến tập mấy?"
Anh nói: "Em chắc chắn chính là mẫu nghi thiên hạ có thể sống tới cuối cùng."
Lúc ấy tuy rằng là nói giỡn, nhưng trái tim của cô lại nhảy nhót giống như nở hoa.
Nhưng mà, phụ nữ ấy, luôn thích so sánh, đặc biệt là so sánh với bạn gái trước của người đàn ông mình yêu.
"Anh cảm thấy, nếu Bạch Nguyệt ở trong phim cung đấu, có thể sống đến tập mấy? Mục Uyển nhẹ nhàng hỏi.
"Hả?" Hình Thiên nhìn về phía Mục Uyển, nhất thời không hiểu rõ, nhìn nhìn ‘Trái Tim Mùa Thu’, sao lại kéo đến phim cung đình rồi?
Mục Uyển liếc nhìn anh: "Em muốn biết nhận xét của anh?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK