Chương 1142: Nếu Anh Nghe Tôi Hết Thì Tôi Sẽ Tha Cho Anh
CHƯƠNG 1142: NẾU ANH NGHE TÔI HẾT THÌ TÔI SẼ THA CHO ANH
Mục Uyển hơi dừng lại, đầu óc trống rỗng trong giây lát, trong lòng hoàn toàn không muốn, sau khi tỉnh táo lại càng không muốn.
"Không phải anh muốn đi đến chỗ Phó Hâm Ưu trước sao?" Mục Uyển nhướng mày hỏi.
"Cho nên nói nước X kết hôn rất thuận tiện, không dễ bị tra ra, còn có thể dùng nghệ danh."
"Cái đó thì có khác gì không kết hôn. Tôi không muốn." Mục Uyển từ chối thẳng thừng nói.
"Khác biệt là giấy chứng nhận của quốc gia này cũng được công nhận." Hạng Thịnh Duật nói.
Nếu được công nhận thì cô càng không muốn: "Không cần như thế, nhất định phải để lại nhược điểm cho người ta nắm thóp sao? Anh không giống như người vừa không thận trọng lại không lý trí như thế."
"Trước kia không phải em nói muốn anh cưới em sao? Bây giờ lại không cần rồi. Em lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa đấy." Hạng Thịnh Duật không vui.
"Chuyện này là mấy ngày trước nhỉ? Tôi lật một cuốn sách cũng hết mười mấy phút, sau có thể lật mặt nhanh hơn lật sách được?"
Hạng Thịnh Duật càng không vui, nheo mắt lại: "Vậy em kết hôn hay không kết hôn đây?"
"Tôi có quyền lựa chọn không?" Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô chằm chằm: "Em có."
"Không kết hôn." Mục Uyển thẳng thắn dứt khoát nói.
"Em có quyền lựa chọn, anh có quyền quyết định, anh phủ định quyền lựa chọn của em." Hạng Thịnh Duật cụp mắt kiên định nói.
Mục Uyển hơi mất bình tĩnh nói: "Anh lĩnh chứng nhận với tôi ở nước X, anh lại nói ở nơi này cũng công nhận, vậy đến lúc đó làm sao anh có thể cưới Phó Hâm Ưu được?"
"Từ đây đến lúc đó còn rất lâu, khi nào kết hôn với cô ta chúng ta sẽ ly hôn, như thế không phải được rồi sao? Chuyện này có gì phức tạp đâu?" Hạng Thịnh Duật thờ ơ nói.
"Tôi cảm thấy thế giới quan của anh hơi vặn vẹo, kết hôn là trò đùa sao? Lúc anh muốn kết hôn thì kết hôn, lúc anh muốn ly hôn thì ly hôn, lúc muốn tái hôn thì tái hôn liền? Quy tắc của thế giới này không phải một mình Hạng Thịnh Duật anh định ra, cũng không phải một mình anh là chúa tể của trò chơi, á không kết hôn." Mục Uyển nói xong đi ra cửa.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày thật chặt, đi nhanh về phía cô, ép sát cô lên tường, lạnh lẽo nhìn cô: "Em là không muốn kết hôn với anh bây giờ hay là không muốn kết hôn với anh sau này. Trước kia khi em còn ở nước A đã gọi điện cho anh, không phải em muốn anh cưới em sao? Rốt cuộc em đang suy nghĩ gì? Rốt cuộc em đang suy nghĩ thế nào?"
Trước kia lúc còn ở nước A, cô đã gọi điện cho anh bảo anh cưới cô, là vì biết anh có liên quan đến chuyện video clip kia, cho rằng anh muốn đối phó với Hình Thiên. Cô muốn phá hoại hôn nhân của anh, hơn nữa cô muốn bêu xấu danh tiếng của anh. Ngờ đâu vật đổi sao dời, hoàn cảnh và tâm trạng đều đã thay đổi rất lớn.
Trước kia bảo anh cưới cô chẳng qua là để khiêu khích anh.
Nhưng mà bây giờ Hạng Thịnh Duật đang giận, nếu cô nói sau này không muốn kết hôn, anh sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Thậm chí lần này cũng sẽ ép cô kết hôn, mà cô đúng là không có lựa chọn khác.
"Sau này thì đồng ý. Anh đã giải quyết tất cả vấn đề rồi, từ trên cao nhìn xuống, tôi chỉ cần ở bên anh thì có thể có được cả thế giới, tôi lại không phải là kẻ ngốc." Mục Uyển dè dặt nói.
Hạng Thịnh Duật nheo mắt lại, nhìn kỹ Mục Uyển.
Cô biết không thể nào trốn tránh anh được nên nhìn ngược lại anh: "Ngược lại tôi cảm thấy rất lạ, tại sao anh nhất định phải cưới tôi chứ? Anh yêu tôi rồi sao?"
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng, không trả lời đúng câu hỏi của cô: "Em cảm thấy thế nào?"
Mục Uyển đánh giá anh.
Ánh mắt hiện giờ của anh quá mê người.
Cô nhớ tới trước kia hỏi anh như vậy anh sẽ phủ định thẳng thừng.
Tim đập liên hồi, cả người rất hồi hộp, cánh tay cô không tự chủ được đè lên miếng californium đeo trên cổ.
Miếng californium này giá trị liên thành!
Không, không thể nào. Đây chắc chắn là kế hoạch của anh, muốn dụ dỗ cô yêu anh.
Hạng Thịnh Duật là người xấu xa như vậy, lúc nhỏ cũng thế.
"Có yêu hay không, chỉ có trong lòng anh mới hiểu rõ nhất. Tôi đói bụng rồi, muốn ra ngoài ăn gì đó, anh có muốn đi cùng không?" Mục Uyển hỏi.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật ảm đạm, khóe miệng cong lên, có vài phần tự mỉa mai, anh buông Mục Uyển ra, mở cửa bước ra ngoài.
Mục Uyển không đi ra ngoài, mà là ngồi xuống sô-pha nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Hạng Thịnh Duật... Ánh mắt của anh giống như đang phóng điện!
Nếu cô không lớn lên cùng với anh từ nhỏ, không biết được thói hư tật xấu của anh nói không chừng đúng là sẽ bị vẻ hấp dẫn của anh dụ dỗ rồi. Cô hơi hoảng hốt vừa muốn ra ban công hóng mát một chút thì cửa lại bị người ta mở ra.
"Không phải em nói đói bụng sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi, nghi ngờ nhíu mày nhìn cô đăm đăm.
"Tôi trang điểm tí đã."
"Em trang điểm còn không đẹp bằng để mặt mộc, giống hết một người giả. Hơn nữa em trang điểm để cho ai xem?" Hạng Thịnh Duật không vui nói.
"Trang điểm là thú vui của phụ nữ, tôi trang điểm để cho bản thân ngắm, miễn sao tôi cảm thấy đẹp là được..."
"Em tự ti với nhan sắc của mình à? Có cần anh sắp xếp bác sĩ thẩm mỹ làm phẫu thuật cho em không?" Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển không phân biệt được anh nói đùa hay nói thật, cô bị tức đến đau gan, nhưng cũng không muốn nói chuyện: "Tôi rất hài lòng với nhan sắc của tôi rồi, cảm ơn, không cần làm phiền anh đâu."
"Nếu đã rất hài lòng rồi còn không đi mau, trang điểm làm gì nữa?" Hạng Thịnh Duật nói xong, đóng cửa lại.
Mục Uyển tức cành hông, giống như có người chặn lại tất cả mọi lời nói của cô, rõ ràng là lời lẽ sai trái nhưng cô vẫn nói không lại, giống như người câm ăn phải hoàng liên, cô nắm gối lên ném lên cửa.
Nhưng mà cho dù cô nổi giận thì cô có thể không đi được sao?
Đây mới là chuyện khiến cô càng căm tức, bực bội hơn.
Cô mở cửa đi ra ngoài, ngoài cửa không có Hạng Thịnh Duật, Lã Bá Vĩ và Sở Giản lại đang ở đó.
"Phu nhân, xin mời đi theo tôi." Sở Giản kỳ lạ nói.
Trong lòng Mục Uyển vốn đã khó chịu, bây giờ thấy dáng vẻ thích ăn đòn kia của Sở Giản, cô càng khó chịu hơn, thế nên nói với Sở Giản: "Chủ của anh nói, muốn cưới tôi ở nước X, anh nói xem sau này có phải tôi cũng là chủ của anh không?
Sở Giản ngây ra như phỗng, vẻ mặt nhìn Mục Uyển rất kỳ lạ, hơi nhăn mày và khủng hoảng nói: "Bây giờ tiên sinh đúng là sắp cưới cô rồi?"
"Tôi đã từ chối anh ta. Tôi nói tôi càng muốn gả cho anh hơn." Mục Uyển nói xong, công khóe môi nhìn Sở GIản.
Sở Giản dừng bước, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt: "Cô là muốn hại chết tôi à?"
Mục Uyển nhún vai: "Vừa nãy không phải tâm trạng của anh ấy không tốt nên bảo anh dẫn tôi đi sao? Hoặc là muốn chỉ hôn hoặc là vứt anh từ trên thuyền xuống đấy."
"Cô nói thật hay nói đùa đấy? Tôi với cô không hề có tình cảm gì, cô đừng hại tôi chứ. Tôi không thích cô, cô gả cho tôi cũng sẽ không có quả ngọt ăn, có phải cô điên rồi không? Có phải cô muốn hại hai anh em chúng tôi không? Nếu tiên sinh muốn vứt tôi xuống biển tôi sẽ dẫn cô đi cùng. Chúng ta ai cũng đừng mong sống sót."
Mục Uyển rất bình tĩnh nhìn anh ta: "Anh thì tôi không biết, nếu anh lôi tôi xuống biển, Hạng Thịnh Duật chắc chắn sẽ cứu tôi lên."
Sở Giản trong nháy mắt không còn chút sức lực nào: "Tôi nói bà cô này, xin cô thương xót bỏ qua cho tôi đi, sau này tôi sẽ không đối nghịch với cô nữa đâu, được chưa?"
Mục Uyển mỉm cười: "Vậy anh đều nghe tôi hết, tôi sẽ tha cho anh. "