Chương 488: Bắt Đầu Giết Chóc Không Cần Thấy Máu
CHƯƠNG 488: BẮT ĐẦU GIẾT CHÓC KHÔNG CẦN THẤY MÁU
“Tôi cũng không ngờ, Chu Hân Ly lại là kẻ giết người. Chúng ta ở cùng nhau nên được an toàn”. Tô Sỹ Hào cũng bi thương nói.
“Vậy anh cảm thấy người đứng sau chuyện này là Cố Lăng Kiệt sao?” Bạch Nguyệt lại hỏi.
“Đương nhiên không thể nào là anh ấy, nếu là anh ấy, anh ấy sẽ không để cho Chu Hân Ly bị hủy hoại nhan sắc ở trong biển lửa, tôi hiểu rõ con người anh ấy, lúc đó anh ấy thật lòng thích Chu Hân Ly, anh ấy đối với người mình thích có thể đánh đổi sinh mạng.
Bạch Nguyệt cười: “Nghe những lời này, thật sự khiến cho tôi không thoải mái”.
“Thật xin lỗi, có điều, cuối cùng anh ấy vẫn chọn cô, Cố Lăng Kiệt là người biết mình muốn gì, giữa Chu Hân Ly và cô, người anh ấy yêu nhiều hơn là cô”. Tô Sỹ Hào chắc chắn nói.
“Chu Hân Ly là người của Thịnh Đông Quang, Thịnh Đông Quang có một tổ chức bí mật làm việc cho ông ta, lúc trước tổ chức của ông ta bị liệt vào danh sách kia của Tiểu Hổ, có được nó như thế nào, không ai biết, cho nên, Thịnh Đông Quang bố trí một cái nhiệm vụ giả, Thái Thanh Vân là thuộc hạ của ông ta, để nhiệm vụ giả này từ đầu đến cuối thành một trận chém giết.
Bọn họ tìm Cố Lăng Kiệt, là bởi vì Cố Lăng Kiệt là con trai của Cố Thanh Hùng, lời nói của anh ấy có thể tin được, hoặc là, Thịnh Đông Quang cũng tính toán đến ngày hôm nay, nhiệm vụ kia của bọn họ trù tính không có sơ sót nào, ngay cả để Hạ Hà chịu tội thay đều sắp xếp xong.
Nhưng mà, người tính không bằng trời tính, trong một lần làm nhiệm vụ, Hạ Hà phát hiện nhiệm vụ đó là giả.
Hạ Hà bị bắt, Lâm Tiến để cho tôi đi, Hạ Hà đã nói cho tôi biết, nhiệm vụ đó là giả.
Tôi đi tìm Chu Hân Ly, Thịnh Đông Quang sai người ám sát Chu Hân Ly, Chu Hân Ly đã nói ra chân tướng.
Nếu như hung thủ là Cố Lăng Kiệt, tôi cũng không cần phải để Chu Hân Ly nói ra chân tướng, tôi cũng không ngốc.
Chỉ là, Chu Hân Ly đau khổ vì tình, cô ta yêu Tô Khánh Nam, vì Tô Khánh Nam cam tâm tình nguyện làm mọi chuyện.
Cô ta bị bố anh khống chế, tôi liền nói cho Chu Hân Ly một chuyện, Tô Khánh Nam ra ngoài tìm niềm vui mới, không phải là tôi, mà là một người phụ nữ ngoại hình rất giống tôi.
Trên toà án, Chu Hân Ly sửa lại khẩu cung, Cố Lăng Kiệt được thả.
Anh cho rằng Cố Lăng Kiệt là bị ai giết chết?” Bạch Nguyệt nghiêm túc hỏi.
“Các cô tới tìm chứng cứ à?” Tô Sỹ Hào hỏi.
Bạch Nguyệt ngừng một chút
Bọn họ thật sự là không tìm ra chứng cứ, kẻ giết người đã tự sát.
Nhưng nếu như, hai người kia không phải người của Thịnh Đông Quang thì sao?
Tô Kiệt Nhiên nói có hai người nằm vùng ở bên cạnh Cố Lăng Kiệt…
Hình như lấy đầu làm trọng.
Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, trước hết cứu tiểu Ninh cứu ra rồi nói tiếp.
“Không, kẻ giết người đã tự sát”.
“Cô tìm tôi là chuyện gì?” Tô Sỹ hào không hiểu hỏi.
“Có mấy lời tôi muốn trực tiếp nói với anh, anh biết đấy, tôi gặp anh cũng không dễ dàng”. Bạch Nguyệt yếu ớt nói.
“Tôi biết, tôi sẽ thu xếp, ba giờ tôi tan làm, đến lúc đó sẽ liên lạc lại”. Tô Sỹ Hào nói, cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt cất điện thoại, nhìn vợ Tô Chung vẫn còn đang đánh giá cô.
“Cô phẫu thuật thẩm mĩ à?” Vợ Tô Chung hỏi.
“Bà có nhu cầu không? Tôi có biết một bác sỹ rất giỏi, rất nhiều phụ nữ sáu mươi tuổi đến gặp ông ấy để nhờ giúp đỡ, thành hơn hai mươi, hơn ba mươi”. Bạch Nguyệt khách sáo nói.
Vợ Tô Chung nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt, ngồi xuống ở chỗ đối diện Bạch Nguyệt: “Tôi thật không biết nên ghét cô hay nên thông cảm cho cô, tuổi còn quá trẻ, đã mất chồng sớm như vậy, lúc một hồi thì xuất hiện, một hồi lại biến mất, dường như cũng không có được mấy ngày vui vẻ, nhưng mà, con gái của tôi bởi vì cô mới đi nước ngoài, thế nhưng, nếu không phải cô, người hiện tại không có chồng lại là con gái của tôi”.
“Có lẽ là đây chính là số mệnh, số mệnh đã định sẵn sẽ là như vậy”. Bạch Nguyệt thản nhiên nói.
“Tôi cũng đang lo lắng, Hào Hào nhà tôi và Cố Lăng Kiệt cùng tuổi, Cố Lăng Kiệt đã có hai con trai được bảy tuổi, Hào Hào nhà tôi bạn gái cũng còn chưa thấy bóng dáng đâu, con gái tôi lại càng thảm, bây giờ đoán chừng muốn làm ni cô, mỗi nhà có một nỗi khổ riêng”. Vợ Tô Chung thở dài nói.
“Ngược lại, tôi cảm thấy bà mặt mũi hiền lành, chắc đã làm qua không ít việc tốt, làm việc tốt sẽ nhận được báo đáp tốt”. Mắt Bạch Nguyệt nhìn vào Đức Phật đeo ở trên cổ bà ta: “Ông Trời đều đang xem”.
“Cốc, cốc, cốc” tiếng gõ cửa vang lên.
Vợ Tô Chung đi ra mở cửa, nhìn thấy Hùng Đại Ninh đứng ngoài cửa, còn có một cô gái đang đứng bên cạnh bà ta.
Cô gái kia có vài điểm giống với Bạch Nguyệt trước đây.
Bà trợn tròn mắt kinh ngạc, hỏi Hùng Đại Ninh: “Cô gái này là ai?”
“Dọa chết tôi, cô ấy làLinh, bà có biết có một hoa kiểu tên là Đường Tân Quốc ở nước Anh không? Là ông ngoại của cô ấy”. Hùng Đại Ninh giới thiệu.
“Ồ ồ, nhưng cô ấy, sao lại…” Vợ Tô Chung quan sát Linh.
“Giống người phụ nữ không biết xấu hổ kia đúng không?” Hùng Đại Ninh thẳng thừng nói ra lời khó nghe.
Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn Hùng Đại Ninh.
Vợ Tô Chung nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Linh cũng nhìn thấy Bạch Nguyệt, vui mừng gọi: “Chị Trần Niệm, chị cũng ở đây à”.
Hùng Đại Ninh lúc này mới đưa ánh mắt nhìn mặt Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt đứng lên, mặt không biến sắc giải thích: “Tôi tới làm chút chuyện”.
“Vậy chị ăn cơm chưa?” Linh nhiệt tình hỏi.
Bạch Nguyệt nhớ ra, mải làm việc, cô còn chưa cả ăn cơm, nhìn thoáng qua điện thoại đã sắp hai giờ chiều, cô không muốn lãng phí thời gian đối với việc này, mỉm cười nói: “Ăn rồi”.
“Tối nay đến nhà em ăn cơm đi, dì nấu ăn rất khéo, ăn rất ngon”. Linh ôm cánh tay Hùng Đại Ninh.
Bạch Nguyệt nhìn Hùng Đại Ninh tươi cười đầy mặt kia.
Giữa Bạch Nguyệt trong quá khứ và Linh, chỉ là kém một cái bối cảnh, cho nên đối xử khác nhau như thế.
Nếu có một ngày, Hùng Đại Ninh biết cô mới là cháu ngoại chân chính của Đường Tân Quốc, có tức đến mức ngất đi không?
“Tôi không đi được, hôm nay còn có chuyện, hôm nào lại tụ họp”. Bạch Nguyệt thẳng thắn từ chối.
“Trong nhà bà đang có khách, vậy tối nay tôi lại tới”. Hùng Đại Ninh nói với vợ Tô Chung.
“Được, lát nữa tôi đến tìm bà”. Vợ Tô Chung nói, vẻ mặt khác thường đi đóng cửa lại, nhìn về phía Bạch Nguyệt: “Cô gái kia, sao lại có vẻ ngoài giống cô như vây?”
“Là ý Trời”. Bạch Nguyệt không muốn nói nhiều.
Vợ Tô Chung thở dài một cái: “Cô gái kia phẫu thuật thẩm mĩ còn không đẹp bằng cô trước kia đâu, càng không sánh được với cô bây giờ, tôi cảm thấy rằng, cô thiếu một chút may mắn và bối cảnh, nếu không bây giờ hẳn là rất hạnh phúc, cũng sẽ không ly hôn với Tô Khánh Nam”.
“Tôi với anh ta đã định trước không đi được xa”. Bạch Nguyệt cũng không nhiều lời, cúi đầu cầm điện thoại chơi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua
Cô chơi tới mức bụng sôi ùng ục ùng ục.
Điện thoại di động reo lên.
Cô nhìn là Lâm Tiến, lập tức nghe.
“Mợ chủ, chúng ta đã lấy được phê chuẩn, hiện tại đi khám xét chỗ Thịnh Đông Quang, nhưng tôi lo rằng, Thịnh Đông Quang không đem tiểu Ninh giấu ở trụ sở của ông ta, coi như chúng ta đi khám xét cũng không tìm ra người”. Lâm Tiến lo lắng nói.
Bạch Nguyệt đứng lên, đi vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại.