Chương 845: Chỉ Mong Đây Là Kết Thúc Của Đời Này
CHƯƠNG 845: CHỈ MONG ĐÂY LÀ KẾT THÚC CỦA ĐỜI NÀY
Lưu San nắm vạt áo Rosen làm nũng: “Rosen, cậu giúp tôi giữ nó đi, trí nhớ tôi không tốt, nếu tôi quên rồi sẽ bị lỗ mất.”
Rosen gỡ tay Lưu San ra: “Vậy cô phải nhớ kỹ, còn sống mới có hy vọng, làm điều ngu ngốc không hề tốt cho cô.”
Anh tức giận bỏ đi.
Lưu San ngẩng đầu nhìn trần nhà, vành mắt đỏ lên, ngây ngốc một lúc lâu mới thấy Rosen đi tới với vẻ mặt khó coi.
“Ngài Thẩm đang tức giận, bọn họ muốn đi đánh golf, nhưng không có người nhặt bóng.”
Lưu San khịt mũi: “Công việc ban đầu của tôi là nhặt bong à?”
“Đúng là được sắp xếp như vậy.” Rosen lo lắng nói.
Lưu San ra dấu OK: “Vậy bây giờ tôi đi qua đó, tôi vốn bị đuổi đi, không thể trách tôi được.”
“Tôi không trách cô, tôi chỉ lo lắng cho cô, rõ ràng ngài Thẩm đang trút giận lên cô, cô nên cẩn thận một chút.” Rosen nhắc nhở.
Lưu San gật đầu, nhìn dáng vẻ không yên tâm của Rosen, vỗ vai anh: “Cậu yên tâm.”
Cô đi qua đó, liền thấy Thẩm Diên Dũng đang trợn mắt nhìn cô.
Cô khẽ mỉm cười.
Còn sống, đúng là điều kỳ lạ gì cũng thấy được, lòng căm hận của Thẩm Diên Dũng đã trở nên cuồng loạn, anh lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
Anh vung gậy lên, bóng đã lọt lỗ.
“Woa, anh Thẩm, anh thật tuyệt, em thì không biết đánh.” Kim Nhã nhảy cẫng lên, khuôn mặt trẻ trung lãng mạn.
Thẩm Diên Dũng đưa gậy cho Lưu San.
Lưu San nhận lấy, nhìn Thẩm Diên Dũng đứng sau Kim Nhã, cầm tay cô ta, hai người dán sát vào nhau chơi bóng.
Cô quay mặt đi, tự hỏi mình có nên đi nhặt bóng không.
Kim Nhã đánh bóng, sức quá yếu, bóng cách lỗ quá xa.
Hai người nắm tay đi qua đó tiếp tục đánh.
Lưu San cảm thấy rất lúng túng, cô nên đi theo họ hay đứng tại đây?
Cô buồn bực gãi đầu, đi theo họ, Kim Nhã đánh 12 lần bóng mới vào lỗ.
Lưu San đi nhặt bóng ngay.
Thẩm Diên Dũng và Kim Nhã đánh liên tiếp bảy hiệp.
Đứng dưới ánh nắng tháng 10, quả thật hơi nóng.
Trên mặt Lưu San rịn đầy mồ hôi, nhìn về phía phòng nhỏ, Rosen đứng trước cửa sổ nhìn cô lo lắng.
Cô mỉm cười, kiên trì thêm lát nữa, tắm nắng rất tốt, ví dụ như có thể bổ sung can-xi, khử trùng, tăng tuần hoàn máu, phòng ngừa bệnh thấp.
Cuối cùng, đánh được 10 hiệp, Kim Nhã đã mệt rồi, ngồi xuống khu nghỉ ngơi.
Lưu San thấy đồ uống của Kim Nhã đã hết rồi, cô ta đang vui vẻ, cô có thể mượn cớ đi lấy đồ uống để nghỉ ngơi một lát, lại nghe Thẩm Diên Dũng nói: “Em ở đây nghỉ ngơi đi, tôi đi lấy đồ uống cho em.”
Kim Nhã cảm động: “Cảm ơn anh Thẩm.”
Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nhìn Lưu San, đi về phía phòng nhỏ.
Một lát sau, Thẩm Diên Dũng đã cầm hai ly nước bưởi đến.
“Á!” Kim Nhã đột nhiên hét toáng lên: “Rắn, có rắn, ở đây có rắn.”
Lưu San nhìn thấy quả nhiên có một con rắn ở dưới đất gần mắt cá chân Kim Nhã, cô bị dọa đến mức vội nhìn dưới chân mình, may là cô không có.
Thẩm Diên Dũng nhanh chóng chạy tới, con rắn sợ nên đã bò đi rồi.
“Ưu Nhã, em không sao chứ?” Thẩm Diên Dũng lo lắng hỏi.
“Anh Thẩm, em bị rắn cắn rồi.” Kim Nhã khóc lóc.
Thẩm Diên Dũng nhìn Lưu San căm hận, không phân rõ tốt xấu nói: “Là cô làm đúng không?”
“Cái gì?” Lưu San kinh ngạc nói to.
Thẩm Diên Dũng cười nhạo: “Ở đây không có ai ngoài cô, hơn nữa cô không sợ rắn, không phải cô thì ai, tại sao cô phải làm như vậy? Cô tưởng cô làm tổn thương cô ấy thì tôi sẽ thích cô sao? Rốt cuộc cô là độc ác đến mức nào?”
Lưu San tức đến bật cười: “Thẩm Diên Dũng, tôi không có tay, anh không có đầu óc à, tôi ở cùng hai người cả buổi chiều, anh cảm thấy tôi có thể đeo túi có rắn không? Nếu tôi đeo túi cũng phải có cơ hội đi bắt rắn, tôi có thời gian để đi bắt à? Còn thích anh sao? Ha.”
Lưu San giơ tay đến bên mặt, vừa lạnh lùng lại vừa kiên định nói: “Lưu San tôi xin thề, nếu bây giờ tôi vẫn thích Thẩm Diên Dũng, tôi sẽ bị sét đánh chết, mãi mãi không đầu thai, sống trong vực sâu đau khổ không được chết tử tế.”
Vẻ lạnh lùng trong mắt Thẩm Diên Dũng càng sâu thẳm như vực, toàn thân đã bao phủ bởi nỗi căm hận ngút trời: “Người đâu, mau nhốt Lưu San vào hang núi, không được cho nước và đồ ăn, đợi đến khi cô ta cầu xin cho ra mới thôi.”
Lưu San nở nụ cười, cho dù có chết cô cũng sẽ không cầu xin anh.
Nếu cô tự tử, anh sẽ đối phó với Bạch Nguyệt, nhưng nếu đổi lại là cô bị anh giết, có lẽ anh sẽ không đối phó với Bạch Nguyệt đâu.
Rosen thấy một nhóm người tới bắt Lưu San, anh chạy qua ngay.
Lưu San mỉm cười, lắc đầu với anh, bị người khác dẫn đi.
Thẩm Diên Dũng không hề nể tình, nhốt cô vào một hang động trong sân sau, hang được lắp cổng sắt, bên trong ngoài mấy tảng đá cứng thì không còn gì khác.
Cô ở trong này ba ngày, không chết cũng bệnh nặng, ở đây rất lạnh.
Cô ngồi trên tảng đá nhô cao.
Ngày đầu tiên thật sự rất khó chịu, khát, đói, lạnh, ngủ cũng không thoải mái, đau đầu, buồn nôn, không có ai trò chuyện.
Lúc trước mấy người Đường Quốc Trung tra tấn cô, tốt xấu gì cũng được nhốt trong phòng, có giường với chăn.
Thẩm Diên Dũng thật sự ác độc, mấy người Đường Quốc Trung chẳng học được một phần mười của anh.
Ngày thứ hai cô vẫn khó chịu, nhưng không còn sức lực, cũng không muốn nói nữa, ngay cả suy nghĩ cũng thấy tốn sức, lúc gần tối có nôn, càng mất nước hơn, cô ngủ thiếp đi đến nửa đêm tỉnh lại cũng cảm thấy hỗn độn rồi ngủ tiếp.
“Lưu San, Lưu San.” Có người gọi cô.
Cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, yếu ớt nhìn cánh cửa.
“Tôi mang cho cô một ít nước và sôcôla, cô nhớ từ từ uống, nếu ba ngày không uống nước cô sẽ chết, tôi không thể ở đây quá lâu, cô nhớ ăn đó.” Rosen nhét đồ ăn vào trong khe hở.
Anh đút chai nước vào trong lỗ.
Lưu San nhìn mấy món đồ trên mặt đất, muốn cười nhưng không còn sức nữa.
Chỉ còn một ngày nữa, qua ngày mai, cô có thể chết rồi, chịu đựng thêm một ngày là được.
Cô không đi lấy nước, mà nhắm mắt lại, dạ dày lại khó chịu, đầu đau như muốn nổ tung, sau khi nôn xong thì cô mất nước hoàn toàn rồi.
Hình như cô đã nhìn thấy ba mẹ đang cười với cô, còn Giang Diệp đang mỉm cười ấm áp đưa tay về phía cô.
Cô cũng cười, cơ thể trở nên nhẹ nhàng, rơi vào hôn mê sâu…
“Thịch, thịch, thịch.”
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy nhịp tim đập, cả người cũng giật lên, nếu nghe kỹ, bên tai còn có tiếng tí tách.
Cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đầy râu ria của Thẩm Diên Dũng, lập tức cảm thấy buồn bực, tại sao lại là anh, bám dai như đỉa vậy.
“Bác sĩ, bác sĩ.” Thẩm Diên Dũng kích động hô.
Lưu San thấy một nhóm bác sĩ chạy vào, cô nhíu mày, nhắm mắt lại.
Tại sao cô lại khó chết như vậy?
“Cô khó chịu ở đâu? Đau chỗ nào, cô cứ nói đi, ở đây đều là những bác sĩ giỏi nhất, bọn họ sẽ khám cho cô.” Thẩm Diên Dũng lo lắng nói.