Chương 1168: Đã Xác Định Là Thích
CHƯƠNG 1168: ĐÃ XÁC ĐỊNH LÀ THÍCH
Mục Uyển im lặng nhìn Lã Bá Vĩ, ngọn lửa trong mắt rung động.
Trước kia cô không cảm thấy mình có bệnh về tinh thần.
Cô nghi ngờ mắt mình là sau khi bị mẹ Hạng Thịnh Duật đánh mà để lại di chứng, cũng nghi ngờ mắt mình là vì bị Hạng Thịnh Duật hạ độc mới như thế, cô cũng đoán mình bị bệnh, nhưng chưa từng nghĩ đến là chứng rối loạn căng thẳng.
"Là Barney nói với anh phải không?" Mục Uyển hỏi.
"Barney nói cô rất lý trí, nhưng người càng lý trí, một khi có bệnh về tinh thần thì càng khó điều trị, vì cô có cơ chế của cô, cô không nghe người khác khuyên can, vì cô chìm trong suy nghĩ của bản thân, cho nên, nhân lúc còn sớm, chỉ cần điều chỉnh tâm trạng của cô mà thôi, cô không nghiêm trọng." Lã Bá Vĩ nói.
"Tôi sẽ đi bệnh viện kiểm tra mắt lần nữa." Mục Uyển nói xong, cúi đầu, ăn sáng, lại phát hiện, sau khi nghe Lã Bá Vĩ nói như cậy, cô bỗng ăn không còn ngon miệng nữa.
Nên cô không ăn nhiều, về phòng thu thập hành lý, rồi về nhà họ Hạng.
Là người của Hạng Thịnh Duật đưa họ về.
Vì là người của Hạng Thịnh Duật, nên khi đến cổng nhà họ Hạng, cũng không có ai ngăn cản.
Sau khi trở về, người đầu tiên cô đi gặp chính là Hạng Vũ Thái.
"Uyển Uyển, cháu đã trở về rồi." Hạng Vũ Thái mỉm cười quan sát Mục Uyển, trong mắt có lo lắng, có lo nghĩ, còn có quan tâm của trưởng bối.
"Cháu ra ngoài lâu quá, khiến cậu lo lắng rồi." Mục Uyển dịu dàng nói: "Cháu mua món quà tặng cậu, hi vọng cậu thích."
Mục Uyển đưa túi quà tặng lên.
"Cháu có lòng rồi." Hạng Vũ Thái cầm túi quà tặng của Mục Uyển đặt ở một bên, vẻ mặt lúng túng nhìn Mục Uyển, muốn nói lại thôi: "Bây giờ Hình Thiên đang ở trong cung, cậu ta và Hoa Nhiên muốn liên hôn, tạm thời vẫn chưa phát thông báo, trước tiên đã xác định ngày kết hôn của Lý Tuấn Khanh và Phòng Thục Văn là ngày mồng 10 tháng sau."
"Phu nhân Lan Ninh mới là người thật thông minh." Mục Uyển nói xong, nhìn như vô ý mà hỏi: "Năm nay, Hoa Nhiên đã hai mươi tuổi nhỉ?"
"Uyển Uyển, có muốn cậu tìm cơ hội để cháu và Hình Thiên gặp một lần hay không?"
Mục Uyển cụp mắt, lông mi dài che khuất gợn sóng trong mắt, giống như nước hồ dưới ánh trăng: "Gặp một lần để làm gì, người phụ nữ mà Hình Thiên yêu nhất giờ đã thành vợ của người anh em của anh ấy, bây giờ còn sống hạnh phúc như thế, nên anh ấy cưới ai cũng như nhau, dù là Mục Uyển của nhà họ Hạng, hay là Hoa Nhiên của nhà họ Hoa, chẳng qua cũng chỉ là công cụ để anh ấy củng cố hoàng quyền, người mà anh ấy muốn bảo vệ cũng chỉ có Bạch Nguyệt mà thôi."
"Cậu sẽ tìm cho cháu một người chồng còn tốt hơn Hình Thiên." Hạng Vũ Thái cam kết.
"Cảm ơn cậu, tạm thời cháu không muốn nghĩ đến những chuyện này."
"Dù sao cũng không vội, cháu mới 27 tuổi. Cũng chưa có con, vẫn có thời gian để tìm người đàn ông mình thích, cháu hãy về nghỉ ngơi trước đi. Nếu cháu không muốn đi Bộ ngoại giao, nhà họ Hạng đầu tư nhiều dự án như vậy, cậu sẽ tìm cho cháu một công việc, không cần quan tâm phản đối của những người khác, cháu là cháu ngoại của cậu." Hạng Vũ Thái nói.
"Nếu cháu cần, cháu sẽ nói với cậu." Mục Uyển khéo léo từ chối ý tốt của Hạng Vũ Thái: "Vậy cháu về trước nhé cậu."
Hạng Vũ Thái gật đầu, nhìn Mục Uyển đi rồi, nói với chú Tằng bên cạnh: “Nếu nhà họ Mặc không xảy ra chuyện thì tốt, Mặc Uyên và Uyển Uyển rất xứng đôi, ít nhất người mạnh mẽ trưởng thành cũng sẽ chăm sóc tốt cho Uyển Uyển."
"Nếu như cô chủ bằng lòng xuất ngoại, thì vẫn có khả năng kết đôi với cậu chủ nhà họ Mặc."
Chú Tằng trầm giọng nói.
"Chờ qua một thời gian ngắn nữa rồi nói, việc của Hình Thiên khiến Uyển Uyển chịu đả kích rất lớn, gần đây không có tâm trạng nhớ tới cậu ta cũng bình thường. Nó toàn hi sinh cho nhà họ Hạng, không thể bạc đãi nó." Hạng Vũ Thái trầm tư nói.
"Vâng." Chú Tằng đáp, không nói nữa, đứng một bên, suy nghĩ gì đó.
Mục Uyển vừa trở lại tiểu viện, Sở Giản đã ở đó, nhíu mày: "Hoa Cẩm Vinh gọi cô vào cung, ông chủ đang ở đó, Hình Thiên cũng ở đó, cô cũng không nên gây ra chuyện gì tổn thương ông chủ, ông chủ đang đòi hỏi tước vị phu nhân An Ninh cho cô. Lúc đầu đã nói, khi cô vừa về nước sẽ lập tức cho, nhưng ông chủ đi cùng cô hai ngày nay, chỉ sợ đã xảy ra biến cố. Phía phu nhân Lan Ninh cực lực phản đối, nói cô không có công lao, không có tư cách."
Mục Uyển rất bình tĩnh: "Hoa Tĩnh Vinh đã đồng ý cho tôi tước vị phu nhân An Ninh, một là vì thế lực nhà họ Hạng, hai là muốn cho Hình Thiên mặt mũi, dù sao Hình Thiên bị thương ở nước M, một câu không truy cứu của Hình Thiên mới có thể đổi được bình an cho Hoa Tĩnh Vinh, tôi là vợ cũ của Hình Thiên, Hoa Cẩm Vinh lại biết là chúng tôi bất đắc dĩ mới chia tay, khi đó Hình Thiên cố ý biểu đạt ra ý muốn hòa giải, vì cho Hình Thiên thể diện, sẽ ban cho tôi tước vị phu nhân An Ninh."
"Bây giờ Hoa Tĩnh Vinh gả con gái cho Hình Thiên chính là thể diện lớn nhất, cô là vợ trước, tất nhiên không mang lại lợi ích gì, hơn nữa phía phu nhân Lan Ninh còn gây rối, nên ông ta không muốn cho cô tước vị phu nhân An Ninh nữa." Sở Giản tỏ vẻ lúng túng nói.
"Nhà họ Hạng tẩy trắng, Nam Cung Nguyệt xảy ra chuyện, cũng có ý Thẩm Diên Dũng muốn ngóc đầu trở lại, Hình Thiên biết Hạng Thịnh Duật hợp tác với Thẩm Diên Dũng, mấy ngày nay Hạng Thịnh Duật đã gặp mặt Thẩm Diên Dũng, tôi tin Hình Thiên cũng biết rõ, sau khi Hoa Cẩm Vinh và Hình Thiên hợp tác, trước tiên nhà họ Hạng sẽ trở thành mục tiêu chèn ép, cũng muốn thể hiện sức mạnh của mình, ra oai phủ đầu nhà họ Hạng, lần phủ đầu này chính là hủy bỏ tước vị phu nhân An Ninh vốn đã đồng ý cho tôi."
"Đã đồng ý cho rồi, chắc sẽ phải cho, lật lọng là chuyện thế nào, vua không nói chơi cơ mà." Mặt Sở Giản đã đỏ tới mang tai, nói.
"Thế sự vô thường, một giây trước còn là kẻ thù nhưng một giây sau đã là bạn bè rồi, một giây trước là bạn bè nhưng một giây sau lại đâm một dao, trải qua nhiều rồi, cũng quen rồi, bình tĩnh một chút." Mục Uyển trái lại trấn an Sở Giản.
"Cô..." Sở Giản dừng lại: "Không khó chịu sao? Ông chủ còn tranh thủ thay cô, thái độ rất cương quyết."
"Nhập gia tùy tục, khó chịu thì sao, không thay đổi được kết cục, chỉ phiền muộn mà thôi, trước tiên chờ tôi một chút, tôi trang điểm đã." Mục Uyển nói xong, đi lên lầu.
Cô không đội tóc giả, nhưng trang điểm rất tinh tế, quần áo, đồ trang sức, đều là chọn lựa tỉ mỉ.
Cô mang californium mà Hạng Thịnh Duật tặng, tháo nhẫn xuống, nhét vào trong ngăn kéo.
Cô đi xuống tầng.
Sở Giản liếc nhìn Mục Uyển nói: "Cô trang điểm như vậy rất xinh đẹp, rất có cá tính, cũng rất quyến rũ."
"Hiếm khi cậu khen tôi." Mục Uyển nói xong, nhếch môi.
"Đó là trước kia tôi không thích cô." Sở Giản thẳng thắn nói.
"Bây giờ cậu thích tôi rồi à?" Mục Uyển hỏi.
"Không phải thích cô, trước kia ông chủ thích cô, nhưng cô không biết tốt xấu, nên tôi cảm thấy cô già mồm, làm ra vẻ, không biết tốt xấu, nhưng bây giờ, ông chủ thích cô đã là chuyện không thể thay đổi, nếu tôi còn không thích cô thì thật thiếu thông minh, đương nhiên, thích mà tôi nói không phải loại thích kia, mà ý là xác định vị trí lần nữa." Sở Giản giải thích.
Mục Uyển quét mắt về phía Sở Giản...