Chương 545: Lúc Có Hai Người, Em Muốn Làm Gì Cũng Được
CHƯƠNG 545: LÚC CÓ HAI NGƯỜI, EM MUỐN LÀM GÌ CŨNG ĐƯỢC
Trên xe.
Lưu San nhắm mắt nghỉ ngơi, điện thoại trong tay rung lên, cô nhìn màn hình, ngồi thẳng dậy, giọng nói dịu dàng hơn: “A lô.”
“Về nước A rồi?” Đối phương rất kinh ngạc, rất giận dữ.
“ừm.” Lưu San áy náy, biểu cảm mất tự nhiên, mím môi, hơi làm nũng mà nói: “Xin lỗi mà.”
Thẩm Diên Dũng nhìn cô như vậy, lòng không hiểu sao lại nghẹn lại, vừa đau vừa xót, xám mặt lại.
Cô là như vậy.
Năm lên lớp năm cô tỏ tình với anh, lúc đó chưa nhìn trúng cô, cô còn đánh anh một trận.
Cô tưởng với cái thứ võ mèo với thân hình lớn hơn đó có thể đánh lại anh?
Anh là quán quân võ thuật của hội thiếu niên toàn quốc đó, anh ép cô dưới đất, thấy cô không khóc, chỉ quật cường mím môi, cũng không đau khổ vì thất tình, ngày nào cũng vui vẻ, chỉ là cứ nhìn thấy anh là lườm nguýt.
Anh coi như cô đang lấy sự chú ý từ anh đi.
Dần dần, anh cảm thấy chú lợn này cũng khá ngon đấy chứ, dù sao ngày nào anh cũng ăn thịt lợn.
Cô hơi mũm mĩm, lại nhìn hiền hậu, ngày nào cũng đem đồ ăn vặt đến lớp, lúc ăn nhìn rất đáng yêu.
Quốc khánh năm lớp sáu, cô hát bài “đom đóm”, khá hay, giọng hát ngọt ngào, du dương, cảm giác như thật sự có đom đóm bay xung quanh tai anh.
Anh nghĩ, dù dù cũng chán, có một cô bạn gái cũng khá vui, vốn muốn nói với cô, anh đồng ý rồi, ai ngờ cô đã tỏ tình với một người con trai khác, nói hy vọng sau khi vào trung học, có thể cùng học tập, sau này lớn lên cùng thực hiện ước mơ, muốn đi theo bước chân anh ta.
Anh tức chứ, còn đi theo bước chân, chẳng phải là muốn thi vào cùng trường hay sao?
Chẳng lẽ lại muốn cùng nhau học trung học đại học?
Anh tức đến nỗi tẩn cho hắn ta một trận, bạn học đó còn bị đúp một năm.
Dám cướp bạn gái của anh, tìm chết à?
“Ai đó?” Thẩm Diên Dũng trầm mặt hỏi.
Xem xem, lại có một tên không sợ chết, dám gọi cho cô.
Lưu San nghe anh hỏi, rồi nói với người trong điện thoại: “Tôi về sẽ đãi một bữa cơm, ha ha ha, vậy tôi vẫn được ăn một bữa của cậu chứ. Lần này thôi, nhanh thôi sẽ…”
Nhanh thôi?
Cô còn chưa nói xong, sắc mặt anh đã đanh lại, cướp điện thoại của cô, ném thẳng ra ngoài cửa xe.
Lưu San trợn mắt nhìn điện thoại của mình bị ném đi, tức giận, đánh mạnh lên tay Thẩm Diên Dũng: “Anh bệnh à, đó là điện thoại của tôi.”
“Mua cho em cái mới sau.” Thẩm Diên Dũng lạnh giọng, vành mắt hồng hồng.
“Đưa điện thoại cho em.
Anh tuy tức giận, nhưng là cô muốn, trừ những việc quá đáng ra, anh đều có thể cho cô.
Đặt điện thoại vào trong tay cô, Lưu San mở cửa sổ xe ra, vứt thẳng điện thoại anh ra ngoài: “Mua cho anh cái mới sau.”
“Trong điện thoại anh có rất nhiều số quan trọng.”
“Trong điện thoại tôi cũng thế.”
Thẩm Diên Dũng nhíu mày: “Số điện thoại gì quan trọng, người vừa nãy gọi em à?”
Lưu San cười trào phúng: “Thẩm Diên Dũng, cho dù em là người vô danh, cũng không thể tùy tiện vứt đồ của em.
Không phải là anh vĩ đại, anh cao cao tại thường, thì có thể tùy ý ném điện thoại của người khác.
Anh cảm thấy anh ném điện thoại của người khác là đương nhiên, nhưng người khác ném điện thoại của anh anh lại tức giận.
Nếu anh đã không thích, thì phải nghĩ là người khác cũng không thích chứ.”
Cô đưa điện thoại cho anh.
Thì ra cô chưa vứt nó đi.
Thẩm Diên Dũng bất lực nhìn cô, kiên nhẫn nói: “Vừa nãy em nói chuyện điện thoại với ai? Giọng nói em rất dịu dàng.”
“Chồng em.” Lưu San chẳng thèm nghĩ ngợi trả lời.
“Ném là đúng.” Thẩm Diên Dũng xụ mặt, nghĩ đi nghĩ lại vẫn giận, cắn lên môi cô, xem như trừng phạt.
Lưu San ăn đau, đẩy anh ra, mà không đẩy được.
Anh đã bỏ ra rồi, nhìn vào đôi mắt tức giận của cô, lại hôn tiếp, lần này không bỏ ra, cũng không tiến vào miệng cô, chắc là lo cô lanh miệng, chặn miệng cô lại, liếm liếm vào chỗ vừa nãy cắn cô.
Lưu San sắp bị anh hôn đến không thở được nữa, tức giận, lại đẩy không được anh ra, liền ngồi yên không động nữa.
Anh hôn mười mấy phút mới bỏ ra, mạnh mẽ nói: “Anh không ngại nếu em nói với chồng em chúng ta vừa làm gì đâu.”
Lưu San tát anh ta một cái, phát ra tiếng “chát” rất vang, trên làn da trắng của anh hiện ra 3 vết ngón tay.
Thẩm Diên Dũng nắm lấy tay cô ép lên đỉnh đầu, rút kiếm giương oai.
Cô cảnh giác trong lòng, còn không dám thở mạnh.
Ánh mắt anh đỏ lên, nhìn cô chằm chằm, lại yếu ớt hơn, anh không chịu nổi nếu cô lại biến mất tiếp, nếu cô còn biến mất không quay về nữa, thì phải làm sao?
Có cô, anh mới có thể cười thoải mái vui vẻ.
“Một phát năm lần, em đánh tiếp đi.” Thẩm Diên Dũng bỏ tay cô ra.
Lưu San không dám đánh nữa, tránh mặt đi.
Anh bất lực, dựa vào sau vai cô, nắm lấy tay cô, ôm vào trong lòng mình: “Lúc chi có hai người, em làm gì cũng được, nhưng ra ngoài, cho anh chút mặt mũi, cấp dưới của anh đều ở đây.”
Cấp dưới của Thẩm Diên Dũng: “…”
Đúng là mù mắt chó mà, thật sự nghi ngờ người ngồi dưới kia có phải tổng thống giả không.
Tổng thống của bọn họ rất mạnh mẽ, trong chớp mắt có thể làm một kẻ khác mất mạng, anh ấy anh minh, quyết đoán, không ai là kẻ địch của anh.
Lúc này thì…bị tát…thôi…được rồi…người đàn ông mạnh mẽ cỡ nào cũng phải quỳ trước người phụ nữ của anh ta…
Lưu San không nói gì nữa.
Anh hôn lên má cô, hôn một cái rồi nghiện, lại hôn thêm vài cái nữa.
Lưu San bị hôn đến ngứa, liếc nhìn anh, nhìn đôi mắt tuyệt đẹp của anh, thở dài: “Em không có chồng, lừa anh đó.”
Thẩm Diên Dũng sáng mắt lên: “KHông sao, sau này em định cho ai làm chồng giả của em, nói trước với anh, anh sẽ khiến hắn đến làm giả cũng không thể.”
Lưu San: “…”
Cấp dưới của Thẩm Diên Dũng: “…”
Anh nhìn cô tâm trạng hôm nay rất tốt, lại hôn cô một cái, Lưu San ghét bỏ mà đẩy mặt anh ra.
“Được rồi được rồi, không hôn nữa.” Anh nắm tay cô dỗ dành.
Lưu San cảm thấy tay anh hơi nóng, hơi ấm truyền vào máu cô, làm cô toát cả mồ hôi, hiện giờ đang mùa đông, cô thật không nên mặc tận hai cái áo len
Cô rút tay ra, anh thuận thế nắm lại tay cô, lại ôm cô vào lòng.
Haiz.
Cô lười động đậy, ngồi yên một lúc, dựa vào người anh, coi như một cái gối ấm áp.
Xe đi được 30 phút, đã đến phủ tổng thống.
Cô lần đầu tới đây.
Trước kia Thẩm Diên Dũng sắp xếp cho cô ở trang viên khá xa, cô là chú chim nhỏ anh giữ kín trong lồng vàng, không được bay cao, bay xa, cũng không bay ra ngoài được.
Bây giờ thì…