Chương 559: Em Đã Đủ Hoàn Hảo Đối Với Tôi Rồi
CHƯƠNG 559: EM ĐÃ ĐỦ HOÀN HẢO ĐỐI VỚI TÔI RỒI
"Tôi sắp không kịp nữa rồi." Cô muốn nói là không tẩy trang.
"Không kịp thì không kịp đã sao? Em cứ nhất quyết phải tới kịp à? Cũng chỉ là gặp người không mấy quan trọng mà thôi. Người quan trọng của em còn đang đứng ở trước mặt em đây này." Thẩm Diên Dũng kiên quyết nói.
Lưu San đứng yên. Cô không muốn tẩy trang, phụ nữ sợ nhất là tẩy trang.
"Em không tẩy trang đúng không? Chị Nghê, chị rửa mặt giúp cô ấy đi." Thẩm Diên Dũng ra lệnh.
Lưu San nhìn thấy chị Nghê thật sự đi về phía mình thì bất đắc dĩ nói: "Tôi rửa, tôi rửa ngay đây."
Cô quay lại phòng vệ sinh và bôi chút kem tẩy trang rồi rửa mặt.
Cô càng nghĩ càng giận.
Sao Thẩm Diên Dũng có thể làm như vậy được.
Cô vẫn muốn mình thật đẹp. Đặc biệt là theo tuổi tác tăng lên, có người phụ nữ nào không thích mình đẹp chứ? Cô đảo tròng mắt và mang theo mỹ phẩm. Cô ra ngoài lại trang điểm, không phải được rồi sao?
Thông minh.
Cô dùng nước tiếp tục dội lên mặt, cảm giác có người ở sau lưng thì tùy ý cầm khăn lau mặt, nhìn về phía Thẩm Diên Dũng nói: “Được chưa?"
"Quần áo. Em mặc cái áo lông đêm qua đi, bên ngoài rất lạnh…" Thẩm Diên Dũng nói với vẻ cứng rắn.
Lưu San cố nhịn xuống kích động muốn trừng mắt, cầm lấy áo lông và mặc vào người.
Ánh mắt Thẩm Diên Dũng nhìn chằm chằm vào cô với vẻ dò xét: “Xem ra thời gian hôm qua anh nhốt em quá ít đúng không?"
"Ai đi gặp bạn mà không trang điểm thật xinh đẹp chứ? Anh lại nhất quyết bắt tôi để mặt mộc ra ngoài. Tôi đã tẩy trang rồi, anh còn muốn thế nào nữa?"
Thẩm Diên Dũng nhìn cô một lát rồi hất cằm về phía ngoài cửa: “Em đi đi."
Cô đi qua anh ta.
Xe của Thẩm Diên Dũng đã chờ ở ngoài cửa.
Anh ta căn dặn cấp dưới của mình đưa cô đi.
Cô đi giày cao gót, mất hứng đi một đoạn xa ra tới cửa lớn, lại ngồi lên xe của anh.
Anh nhìn cô đi ra cửa mà bất lực thở dài.
Sao anh cứ thấy không yên tâm.
Cứ giống như cô sẽ lập tức bay mất vậy.
Nam Cung Nguyệt đứng ở trước cửa sổ tầng ba nhìn một lát mới báo cáo với Hoa Tiên: "Phụ nữ sợ nhất là tẩy trang. Ngài Tổng thống cũng thật nhẫn tâm, bắt cô ta tẩy trang mới được ra ngoài. Người phụ nữ này chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi."
Hoa Tiên rất bình thản cắm hoa: “Cô ta đã được Thẩm Diên Dũng thả ra từ buổi tối rồi. Cô cảm thấy chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi sao? Sáng nay mãi mười một giờ cô ta mới tỉnh lại. Tuy cách âm trong phủ Tổng thống không tệ, nhưng quần áo thu được vào buổi sáng sau khi bọn họ thức dậy đều ướt, rất ướt đấy."
"Con hồ ly tinh này đúng là có bản lĩnh quyến rũ đàn ông." Nam Cung Nguyệt tức giận nói.
Hoa Tiên vẫn bình tĩnh nói: “Thẩm Diên Dũng bảo cô ta tẩy trang là vì cô ta muốn đi gặp một người bạn."
Nam Cung Nguyệt nghe được chút ẩn ý trong đó, chấn động nói: "Cô nói, ngài Tổng thống là vì ghen sao?"
"Thoạt nhìn rất giống, không phải sao?" Hoa Tiên mỉm cười liếc nhìn về phía Nam Cung Nguyệt.
"Vậy chúng ta nên làm gì đây?" Nam Cung Nguyệt lo lắng nói.
"Cô ta tránh nạn nên mới về nước. Thẩm Diên Dũng đã lâu không gặp cô ta thì tất nhiên sẽ nuông chiều cô ta thôi. Cô nên cố gắng làm bạn với cô ta, tốt nhất là phải làm cho cô ta tin tưởng cô." Hoa Tiên cầm lọ hoa lên, hài lòng nói: "Hoa thì phải khống chế, không thể cho nó mọc tùy tiện mới đẹp được."
"Ừ, tôi hiểu rồi."
Hoa Tiên đặt lọ hoa xuống: “Hôm nay có đại sứ nước ngoài qua. Chủ nhật, tôi sẽ thu xếp cho vợ của đại sứ đến nhà ăn cơm. Vợ của ngài đại sứ này bị bệnh mù màu đỏ và xanh, mặt khác còn dị ứng với nước hoa. Lưu San lại dùng nước hoa đúng không?"
"Đúng vậy, tôi biết phải làm gì rồi." Trong mắt Nam Cung Nguyệt lóe lên vẻ thâm độc.
"Xem ra cô vẫn không hiểu rồi. Cô không nên tùy ý gây rối mà phải nhắc nhở cô ta không nên dùng nước hoa. Nói cho cô ta biết, vợ của ngài đại sứ mù màu xanh, đỏ để tránh xảy ra vài đề tài nhạy cảm." Hoa Tiên nói.
"Vì sao?" Nam Cung Nguyệt không hiểu: “Không phải chúng ta có thể vừa vặn gài bẫy cô ta, nhân cơ hội đuổi cô ta ra ngoài sao?"
Hoa Tiên cười khẽ, dù cười cũng rất đoan trang: “Cô gài bẫy cô ta nhưng có thể gài bẫy được Thẩm Diên Dũng sao? Anh ta không lộ cảm xúc nhưng có thể khống chế tất cả mọi người trong tay. Có rất nhiều chuyện, anh ta chỉ không nói nhưng sẽ làm. Cô càng gài bẫy cô ta thì sẽ chỉ càng làm anh ta đau lòng cô ta, chăm sóc cô ta hơn thôi."
Nam Cung Nguyệt thấy Hoa Tiên nói có lý: “Vậy chúng ta phải làm thế nào mới có thể đuổi cô ta ra khỏi đây? Tôi..." Nam Cung Nguyệt cúi đầu: “Tôi tới đây hai năm, ngài Tổng thống còn không chạm tới tay tôi. Phu nhân, cô đã đồng ý với tôi nên nhà Nam Cung chúng tôi mới giúp nhà họ Hoa."
"Dục tốc bất đạt. Tôi muốn ép trên phương diện tinh thần. Về sau khi không có Lưu San, Thẩm Diên Dũng dù sao cũng là một người đàn ông đang tuổi sung sức, anh ta cần phải có phụ nữ. Đến lúc đó tôi sẽ thu xếp cho cô." Hoa Tiên cười tươi và tự tin nói.
"Ừ." Nam Cung Nguyệt tin phu nhân Tổng thống thông minh như vậy sẽ lót đường giúp cô ta.
Lưu San kia chỉ giỏi khoe khoang, kém xa phu nhân Tổng thống tao nhã, thông minh.
Lưu San kém xa liên tục nhảy mũi ba lần.
Má nó chứ, ai đang nói mình vậy?
Cô chà mũi, đi đến khách sạn quốc tế.
Khi cô bước từ trên xe xuống liền đi về phía phòng vệ sinh. Vừa đến trong phòng vệ sinh, cô liền cởi áo lông bên ngoài và lại là một ‘trang hảo hán’.
Cô trang điểm trong phòng vệ sinh, thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều, chiếc áo lông vắt trên khuỷu tay và đi đến cửa Giang Diệp, nhấn chuông.
Giang Diệp mở cửa, tươi cười gọi đầy quen thuộc: "Cô nhóc."
Lưu San cũng cười.
Năm nay, anh ta rõ ràng mới ba mươi lăm tuổi, chỉ lớn hơn cô sáu tuổi, nhưng ngay từ lần đầu gặp mặt vẫn luôn gọi cô là cô nhóc.
Cô cũng thích anh ta gọi mình là cô nhóc, cho dù giống như cách thế hệ nhưng làm cho cô cảm thấy rất ấm áp.
Anh ta rất cao lớn, vạm vỡ, chỉ mặc màu trắng áo sơ mi làm lộ ra cơ bắp khỏe khoắn, với kiểu tóc Beckham cực ngầu, thoạt nhìn đẹp trai lại rất hợp với trào lưu.
Cô cảm thấy anh ta chắc là người đẹp trai nhất trong những ông chú. Cũng là người trẻ tuổi nhất trong các ông chú, cho dù không trắng trẻo, trẻ trung như các hot boy, nhưng rất nam tính. Các đường nét trên gương mặt anh ta đẹp trai, rạng rỡ lại có một phần cởi mở chính chắn, hoàn toàn khác với dạng đàn ông điển trai lại đầy cám dỗ của Thẩm Diên Dũng.
"Thật ngại quá, tôi tới hơi muộn, anh ăn cơm chưa?" Lưu San hỏi và đi vào trong phòng của anh ta.
"Chỉ cần em bằng lòng tới thì lúc nào cũng không muộn. Em nói em tìm đến tôi, tôi mừng đến mức không dám ra ngoài, chỉ sợ vừa đi sẽ làm em tới lại phải chờ." Giang Diệp giải thích.
"Em cũng vừa vặn chưa ăn, thật là khéo, em dẫn anh đi ăn thức ăn chính gốc của thành phố A nhé. Tôi nhớ anh không thể ăn cay được, đúng không? Anh mặc quần áo dày vào, bên ngoài rất lạnh đấy." Lưu San nói xong tiện tay cầm áo lông trong tay mặc lên người, cầm trong tay rất bất tiện.
Giang Diệp mặc comple và khoác thêm áo khoác, thêm khăn quàng quanh cổ: “Sao em đột nhiên lại đi thế? Tôi tới tìm em tập luyện mới phát hiện em không ở đó nữa."
"Tôi mơ thấy cha mẹ, bọn họ muốn trở về quê. Hôm qua tôi đưa bọn họ đến vào nghĩa trang rồi." Lưu San giải thích, nhìn anh ta mặc xong mới đi ra mở cửa.
"Em đúng là tùy hứng, nhưng cũng có thể là bọn họ thật sự báo mộng cho em. Tôi nhìn ra được em vẫn rất hiếu thảo. Tôi cũng vừa vặn có cơ hội tới đây chơi một chút." Giang Diệp mỉm cười nói, tay còn xách một túi quà tặng.