Chương 547: Em Ở Đây Là Anh Vui Rồi
CHƯƠNG 547: EM Ở ĐÂY LÀ ANH VUI RỒI
Trợ lí của Hoa Tiên đứng trên lầu nhìn cô.
Lưu San nhìn xung quang rồi ngồi xuống ghế. Trợ lí của Hoa Tiên lạnh lùng nói: “Đây là nơi mà phu nhân thích nhất, phu nhân thích yên tĩnh, nên sau này nếu không có việc gì cần thiết mong cô không tới đây làm phiền phu nhân.”
“Ừm.” Lưu San hiểu ý đứng dậy.
“Ngoài ra, chủ nhân của ngôi nhà này là phu nhân chúng tôi, mong cô giữ đúng bổn phận của mình mà không phá vỡ quy tắc của người bề dưới. Phu nhân khách sáo với cô như vậy là bởi cô ấy biết kiềm chế. Nếu như cô lại được đà làm tới, tự mình ảo tưởng thì chỉ còn đường cuốn gói cút khỏi đây.” Người trợ lí không khách khí nói.
Quy tắc của người bề dưới? Cô ấy nổi giận hay sao!
“Phu nhân là một người rất tốt, nhưng mọi người đến đây đều là vì công việc, làm việc không vui vẻ thì phải rời đi mà tìm một nơi khác để tiếp tục làm việc. Nước A chúng tôi sớm đã xóa bỏ chế độ nô lệ, không có chủ nhân với nô lệ, hahaha.”
Những tiếng hahaha đằng sau đã biểu lộ rõ sự hữu nghị của Lưu San, ha ha ha.
“Làm việc?” Người trợ lí nhếch mép, kì quặc nói: “ Công việc của cô đúng là làm người khác ao ước.”
Lưu San: “…”
Lưu San thấy có điều gì đó kì lạ. Lẽ nào Hoa Tiên không thể quan hệ tình dục, nên vốn đã có chủ ý tìm người hầu cho Thẩm Diên Dũng. Cô ấy cũng thật biết tranh công, lợi dụng người khác để đem đến lợi ích cho bản thân.
“Cô cố lên, nhất định sẽ có cơ hội. Sau này vẫn còn dài, ha ha ha, cô không phải gấp.” Hoa Tiên thấy lời nói này rất phù hợp với hoàn cảnh lúc này, cười nói: “Vậy tôi xuống dưới nhà đây.”
Người trợ lí đố kị đi theo sau Hoa Tiên.
Hoa Tiên không nhìn thấy bóng của Thẩm Diên Dũng, về phòng thay quần áo rồi bước ra. Cô liền thấy Thẩm Diên Dũng với sắc mặt khó chịu đi ra từ phòng đọc sách, Hoa Tiên nói: “Chỉ có thể như vậy thôi.”
Lưu San quyết định đi về phòng mình rồi đóng cửa lại, không muốn mình bị nhìn thấy.
Nhưng Thẩm Diên Dũng đã nhìn thấy cô, liền đi đến gõ cửa. Lưu San mở cửa ngó đầu ra hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Giờ anh phải đi có việc, em có muốn đi cùng anh không?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
Anh ta đi công tác thì mình phải đi theo làm gì? Lưu San nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Tôi có thể không đi chứ?”
Thẩm Diên Dũng: “…”
Anh ta dường như biết trước được câu trả lời, liền bảo: “Nếu ở nhà thì em phải ở yên trong phòng, không được đi đâu hết đợi đến lúc anh về.”
Lưu San lại nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì tôi sẽ đi cùng anh.”
Thẩm Diên Dũng mỉm cười, xoa đầu Lưu San: “Vậy mau đi thay quần áo nhìn trang trọng một chút. Anh ở bên ngoài đợi em.”
“Ừm.” Lưu San đóng cửa lại.
Lưu San búi tóc lên cao, khoác bên ngoài chiếc áo choàng màu xám rồi bước ra ngoài.
Thẩm Thiên Dũng mặc vest màu đen, khoác ngoài một chiếc áo choàng đen trông vô cùng điển trai và lịch lãm. Ông trời đã cho anh ta một ngoại hình bảnh bao, nhưng may rằng Lưu San biết rõ phẩm chất của anh ta, nếu không thì cô chết như thế nào cũng không rõ nữa.
Lưu San khẽ rùng mình rồi gọi với ra ngoài: “Đi thôi.”
“Ừ.” Thẩm Diên Dũng đáp rồi hai người cùng đi ra khỏi nhà.
Hoa Tiên khẽ mỉm cười nhìn theo.
“Ông chủ đúng là quá đáng, ông ấy lại dẫn người phụ nữ đó về nhà.” Cung Nam Nguyệt tức giận nói.
Hoa Tiên điềm tĩnh quay ra nói với trợ lí: “Nam Nguyệt, tôi đã dạy cô như thế nào. Dù có tức giận cũng không được biểu lộ ra ngoài, có thù hận đến mấy cũng phải để trong lòng. Có một đạo lí mà cô phải hiểu rằng, vị trí của tôi không ai có thể động tới. Cô, tôi nhất định sẽ thu sếp cho cô tới với Thẩm Diên Dũng. Được cưng chiều sẽ khiến con người ta tự cao, tự cao sẽ khiến người khác chán ghét, tất cả chỉ là vấn đề thời gian, đợi đến lúc nào đó rồi ta sẽ đạt được mục đích”. Giọng của Hoa Tiên nhẹ nhàng hệt như một cơn gió lướt qua.
“Nhưng mà, tôi thấy bất bình thay cho phu nhân, cô ta dựa vào đâu mà dám đến đây sinh sống, hưởng thụ như cô.” Cung Nam Nguyệt cố ý gây xích mích giữa Hoa Tiên với Lưu San.
“Không phải là cô ta thì cũng sẽ có người khác, so với việc Thẩm Diên Dũng nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài thì thà để cô ta sống ở đây, ta còn tiện để ý. Đừng tức giận nữa, cô gái đó cũng chỉ là người phụ nữ không biết suy nghĩ. Cô cùng với tôi đi trồng hoa, ngoài ra bế Tiểu Nô vào nhà, nó ở bên ngoài cũng lâu rồi.” Hoa Tiên mỉm cười.
Cung Nam Nguyệt thấy Hoa Tiên vẫn tỏ ra thản nhiên liền cắn răng hỏi: “Phu nhân, đợi đến lúc cô ta có con thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến địa vị của phu nhân hay sao?”
“Cung Nam Nguyệt, nếu như cô có con, tôi sẽ không giành đứa nhỏ vì không nỡ làm tổn thương cô. Nhưng nếu như cô ta có con, tôi có thể giành việc chăm sóc và nuôi dưỡng đứa trẻ, Thẩm Diên Dũng rất thích phụ nữ có trẻ con, anh ấy sẽ để tâm đến ta.”
“Nhưng còn người phụ nữ đó?” Cung Nam Nguyệt lo lắng.
“Cứ chờ xem, chúng ta không nên rút dây động rừng, cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ tầm thường. Yên tâm đi, đợi qua một thời gian nữa giữa bọn họ sẽ có khoảng cách, tôi sẽ sắp xếp cô qua chỗ Thẩm Diên Dũng. Được rồi, vấn đề này kết thúc ở đây.” Hoa Tiên đi lên tầng 3.
Ở trên xe.
Lưu San quan sát xung quanh, vô tình làm rơi nhẫn của mình, nghĩ một lúc rồi quay ra nhìn Thẩm Diên Dũng.
Có lẽ trước đó do anh tập luyện trong thời gian dài nên bây giờ cần được nghỉ ngơi. Bộ dạng khi ngủ của Thẩm Diên Dũng trông cũng rất khôi ngô tuấn tú, đẹp hệt như hoàng tử trong chuyện cổ tích.
Một vị hoàng tử, một nàng công chúa, Lưu San thầm nghĩ nhưng thấy có gì đó không phải. À, không đúng, một quốc vương, môt hoàng hậu, anh dù có mặc long bào cũng không giống thái tử. Ánh mắt của Thẩm Diên Dũng có chút kì. Bỗng nhiên anh nắm tay Lưu San. Thẩm Diên Dũng mở mắt, liếc nhìn Lưu San hỏi: “Em đang nghĩ gì mà nhìn anh lâu như vậy?”
Lưu San vội rút tay ra: “Thẩm Diên Dũng, anh không thấy mình làm vậy là rất quá đáng sao? Giữa vợ chồng điều quan trọng nhất là chung thủy, anh làm vậy có phần ức hiếp phu nhân.”
Thẩm Diên Dũng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Mối quan hệ giữa anh và cô ta không như những gì em nghĩ, Cô ta không cần một người chồng như anh. Cái mà cô ta cần là quyền lực của anh. Anh và cô ta đã nói rất rõ ràng trước khi kết hôn, cô ta không cấm anh ở bên cạnh người phụ nữ mà anh yêu, còn anh thì giúp gia đình cô ta củng cố quyền lực.”
“Vậy anh đã giúp gia đình cô ấy chưa?” Lưu San hỏi lại
“Đương nhiên là rồi, hiện giờ gia đình cô ta rất có quyền lực. Trước đây Hình Thiên còn muốn lấy em gái cô ta, điều này cho thấy nhà cô ta đã hoàn toàn vượt mặt các đối thủ.” Thẩm Diên Dũng giải thích.
Lưu San không hiểu nhiều vấn đề chính trị, cô cũng không quan tâm, thậm chí…cô cũng chưa có dự tính gì. Cô là người sống có nhiệt huyết, trước đây là như vậy, bây giờ cũng vậy.
Một đêm trước khi về, cô mơ thấy cha mẹ và Bạch Nguyệt, cha mẹ cô nói muốn được chôn cất ở quê nhà nên cô đã đêm tro cốt của cha mẹ về.
Thực ra thì cô đã nhìn thấy người bắn. Người đó dù trốn trong xe nhưng Lưu San vẫn nhìn thấy hắn ta. Khi ở bên cạnh Thẩm Diên Dũng cô đã nhìn thấy dáng dấp của hắn, kẻ đó là người bên cạnh Thẩm Diên Dũng. Nhưng cô không biết tên mà chỉ nhớ vẻ ngoài của hắn. Lần này trở về, cô nhất định phải tìm ra kẻ đó, sau đó…sau đó tiếp tục nghĩ cách.